← Ch.1877 | Ch.1879 → |
Sắc mặt Chung Thành tái nhợt dị thường, y bị tổn thương đại đạo nghiêm trọng, nhất định phải tĩnh dưỡng trong thời gian dài, kết hợp với rất nhiều tài nguyên, mới có thể khôi phục một chút. Tuy rằng hiện tại y đã khôi phục lại cảnh giới Đại Thánh, nhưng trên thực tế y đã mất đi cửu thành chiến lực!
Sở Mặc đứng trong hư không, tóc đen vờn theo chiều gió, cả người huyết khí ngút trời. Tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý không ngừng vận hành, thể tổ cảnh tự động khôi phục, trong thân thể, huyết mạch tử kim khôngngừng chạy đi khắp nơi, chữa trị vết thương. Hắn lạnh lùng nhìn Chung Thành, không tấn công nữa, cũng không có hành động dư thừa nào khác.
Trên thực tế, lúc một đao kia vừa chém ra, Sở Mặc thật sự muốn một đao chém chết Chung Thành!
Lúc hắn ở cảnh giới Chí Tôn, đã có năng lực đánh chết Đại Thánh. Chứ đừng nói đến hiện tại hắn đã bước vào cảnh giới Thánh Nhân, nếu thật sự muốn giết Chung Thành, thật sự không phải chuyện gì khó khăn. Có điều, đến cuối cùng, Sở Mặc vẫn quyết định, tạm thời tha cho y một lần! Hắn chém ra một đao kia, đã đủ kinh thế hãi tục rồi. Đã doạ quá nhiều người rồi. Thủ đoạ cao minh hơn là, Sở Mặc đã dự định giữ lại mạng cho Chung Thành từ trước. Hắn không muốn để lộ toàn bộ năng lực của bản thân trước mặt nhiều người như vậy. Nhất là nếu đánh chết Chung Thành, hắn cũng sẽ lâm vào tình trạng cực kỳ suy yếu.
Tuy nói sẽ có người cứu hắn, nhưng đối với Sở Mặc mà nói, trừ khi đến mức sống chết trước mắt thực sự như ở Thiên Cương đại vực lần trước. Còn lại những lúc khác hắn cũng không muốn giao vận mệnh của mình vào tay người khác.
Mặc dù Chung Thành không chết, nhưng y cũng tuyệt đối không dễchịu, muốn khôi phục hoàn toàn, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Cho nên, ác khí trong lồng ngực Sở Mặc cũng coi như là vơi bớt bảy tám phần. Lần này sau khi chịu thiệt, Chung Thành cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, quan hệ giữa Chung gia và hoàng tộc đã sớm như nước với lửa rồi. Sau này vẫn có cơ hội giết y!
Trên mặt vị Đại Thánh Khương gia chủ trì lôi đài cũng lộ ra vài phần bất ngờ, y nhìn Chung Thành trong lôi đài, không dừng pháp trận lại, mà trầm giọng hỏi:
- Đây là ngươi... nhận thua rồi sao?
Giờ phút này gần như tất cả mọi người trong trận doanh Chung giađều mang vẻ mặt chịu khuất nhục, khoé mắt như muốn rách ra.
Vẻ mặt của tất cả mọi người xung quanh đều rất căng thẳng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Bên trong lôi đài, sắc mặt Chung Thành tái nhợt, thân mình hơi run rẩy, nhưng vẫn gật đầu, trầm giọng nói:
- Đúng vậy, ta... nhận thua rồi.
Vị Đại Thánh Khương gia chủ trì lôi đài mặc kệ bộ dạng của y, sau khi nghe được câu này, lớn tiếng tuyên bố:
- Trận chiến thứ hai, Sở Mặc thắng, Chung Thành bại! Lời này vừa nói ra, trên khán đài xung quanh, trước tiên bắt đầu từ trận doanh của La Thiên hoàng tộc, tất cả đều vỗ tay, reo hò không ngớt!
Tiếp theo, tiếng vỗ tay này lan tràn ra bốn phương tám hướng. Ngoại trừ trận doanh Chung gia vẫn tĩnh mịch như trước, vẻ mặt của tất cả mọi người đều cực kỳ phấn khởi!
Một mình đấu với cha con Chung gia, hơn nữa, còn suýt chút nữa thật sự giết chết cả hai cha con họ!
Chung Thành Đại Thánh ở trước mặt Sở Mặc người vừa mới nhập Thánh, cúi đầu nhận thua! Trên đời này, còn có chuyện nào khoa trương hơn nữa không?
Chuyện này quả thực... nâng cao sĩ khí lên rất nhiều rồi!
Gần như tất cả mọi người ở La Thiên hoàng tộc bên này đều phấn khởi như nhau. Đương nhiên ở một góc trận doanh của hoàng tộc, có một đám người, vẻ mặt cũng chẳng khác Chung gia là mấy.
Hoàng tộc bàng chi!
*bàng chi: cùng họ nhưng khác chi
Ánh mắt nhìn Sở Mặc của rất nhiều người trong số đó đều tràn đầyâm u lạnh lẽo.
Đại Thánh Khương gia chủ trì lôi đài lại nói:
- Chung Thành, trận chiến kết thúc rồi, nếu ngươi lại ra tay, thì chính là khiêu khích. Ngươi khẳng định, ngươi đã nhận thua rồi, đúng không?
Chung Thành không kìm nổi vẻ mặt tức giận nhìn về phía vị Đại Thánh Khương gia chủ trì lôi đài kia, đối với y mà nói, mỗi một khắc ở trong này đều là sự dày vò rất lớn. Nhưng cái tên Đại Thánh Khương gia này lại không ngừng nhắc nhở y hết lần này đến lần khác: ngươi thua rồi, ngươi thất bại rồi...- Đúng!
Giọng nói của Chung Thành lạnh lẽo giống như phát ra từ bên trong một dòng sông đã đóng băng hàng trăm triệu năm.
Lúc này Đại Thánh Khương gia mới gật gật đầu, dứt khoát mà linh hoạt triệt bỏ pháp trận phòng ngự trên lôi đài.
Trong khoảnh khắc pháp trận vừa biến mất, bóng dáng của Chung Thành cũng lập tức biến mất luôn.
Cùng lúc đó, lại có ba đạo sát khí linh hoạt, sắc bén vô cùng, xếp thành hình tam giác mãnh mẽ bắn về phía Sở Mặc! Nhanh như quang điện, linh hoạt, sắc bén vô cùng.
Trận doanh Khương gia cùng với La Thiên hoàng tộc bên này cùng lúc phát ra mấy tiếng gầm.
Một cây mây già cao vút lại lần nữa xuất hiện trong trận doanh Khương gia, tốc độ nhanh đến mức không thể tin nổi lao về phía ba đạo sát khí kia.
Đế vương ngồi dưới mui che ở La Thiên hoàng tộc bên này, xuất ra một đại ấn, toả ra khí tức vương giả oai nghiêm vô tận, trấn áp thiên địa một phương! Ba đạo sát khí kia vỡ toang dưới sự trấn áp cùng lúc của cây mây già và đế vương ấn.
Tan biến trong hư không.
Mà Sở Mặc đứng tại chỗ, quả thực bị kinh sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Mọi chuyện tới quá nhanh cũng quá bất ngờ!
Thậm chí ngay cả cảnh báo của Thương Khung Thần Giám cũng có phần không theo kịp tốc độ tấn công này. Cho dù lúc trước đã từng nghĩ đến chuyện có thể sẽ có người đột nhiên thi triển sát thủ, nhưng cây mây già của Khương gia, và đế vương hoàng tộc bên này đều đích thân tới, ngay trước mặt hai người này, gần như không ai ngờ rằng, còn có người to gan dám ra tay đánh lén Sở Mặc.
Ngay cả bản thân Sở Mặc cũng ít nhiều có phần buông lỏng cảnh giác.
Trong khoảnh khắc ba đạo sát khí kia biến mất, đôi mắt của Sở Mặc nhìn về phía La Thiên hoàng tộc bên này, ánh mắt của hắn nhìn về phía đám người hoàng tộc bàng chi. Nhưng, có người tốc độ còn nhanh hơn hắn. Chính là cây mây già kia.
Sau khi phối hợp với đế vương ấn phá vỡ ba đạo sát khí, cây mây già lập tức hướng về phía đám hoàng tộc bàng chi. Thậm chí động tác còn nhanh hơn cả đế vương.
Nhưng nó cũng gặp phải kháng cự!
Dưới tình huống một kích không ăn thua, người kia trực tiếp phóng lên cao, đồng thời xuất ra ba món pháp khí. Pháp khí kia bộc phát ra khí tức hùng hồn, ngay cả cây mây già cũng nhất thời không làm gì được. Lúc này, đòn công kích của đế vương đã tới.
Lại là đế vương ấn, đại ấn này trấn áp khí vận của toàn bộ La Thiên đại vũ trụ, trực tiếp xuyên qua lớp phòng ngự do ba món pháp khí kia tạo thành, hung hăng đập vào đầu người kia.
← Ch. 1877 | Ch. 1879 → |