← Ch.0187 | Ch.0189 → |
Từ đây đã thấy rõ, Diệu Nhật Nương lực chọ thị nữ cho Sở Mặc, tuyệt đối không phải là nha hoàn thông thường.
Sự gan dạ của họ hơn xa so với người thường!
Nếu là những thiếu nữ bình thường, nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ esớm đã sợ tới mức không dám động đậy rồi.
Khi Sở Mặc đang khen ngợi sự gan dạ của mấy cô gái, trong lòng hắn cũng nghĩ:
- Cuộc sống có thị nữ quả thật cũng khác hẳn mà".
Lúc này, cơ thể hắn chợt cảm thấy có gì không khỏe lắm, vừa rồi đón một chưởng của lão già cũng khiến hắn bị một chút nội thương.
Bị thiệt thòi khiến hắn có chút buồn bực, nếu vừa rồi nguyên lực trong người hắn dồi dào, chưởng đó của lão tuyệt đối không thể khiến hắn bị thương được.
Xem ra, sau này khi đột phá, nhất định phải tìm một nơi an toàn tuyệt đối không có ai tìm ra mới được.
Sở Mặc trấn án mọi người, sau đó hắn quay về phòng. Vận công chữa thương.
Sau ba ngày từ đêm tân niên. Ngày mồng ba Tết, Diệu Nhất Nương lấy sổ sách, ấn tín, khế ước mua bán nhà của Thao Thiết lầu, đưa tất cả cho Liễu Mai Nhi, chính thức giao lại cho Liễu Mai Nhi.
Liễu Mai Nhi cũng vì vậy, bỗng chốc trở thành người chủ chính thức lớn nhất của cả Thao Thiết lầu.
Từ một cô gái đáng thương hoàn toàn không thể tự nắm giữ vận mệnh của mình năm xưa, thoắt cái, trở thành người có địa vị thân phận ởViêm Hoàng thành, đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Cũng giống như vậy, một người vì Sở Mặc mà vận mệnh thay đổi, còn một người phụ nữ vốn có quyền lực nhất Thân Vương phủ Viên Tử Đại Vương Phi.
Chỉ có điều sự chuyển biến của Liễu Mai Nhi là từ xấu thành tốt, còn vận mệnh Viên Tử Đại lại là lao thẳng xuống vực xâu.
Sáng sớm ngày mồng một Tết, mấy thị vệ Phàn phủ đưa lão già bị trói tới Thân Vương phủ. Chuyện sau đó, những thị vệ này không biết được, chỉ chuyển lại lời tới Sở Mặc, nói rằng Hạ Kinh Thân Vương không lộ diện, nhưng đã sai người nói với họ:
- Chuyển lời tới Sở Mặc, ta xin lỗi, cảm tạ Sở Thiếu gia!
Mấy thị vệ Phàn phủ cảm thấy nghi ngờ khó nhiểu những gì mà Hạ Kinh Thân Vương nói, còn Sở Mặc sau khi nghe xong chỉ cười hả hê.
Chiều ngày mồng một Tết liền truyền tới tin tức Viên Tử Đại Vương Phi của Thân Vương phủ bệnh nặng qua đời.
Sau khi nghe được tin này, Sở Yên tự nhốt mình trong phòng khóccả một buổi chiều, tới chập choạng tối mới ra ngoài, không để ý tới sự ngăn cản của Sở Mặc, nàng quỳ dưới đất, kính cẩn dập đầu đa tạ Sở Mặc.
Thù giết phụ mẫu, không đội trời chung, chứ đừng nói là diệt môn!
Sở Yên niệm tình Viên Tử Đại từng có ơn với mình, không tự tay báo thù, nhưng trong lòng sao lại không oán hận chứ?
Hiện giờ Viên Tử Đại đã chết, người chết, oán hận tiêu tan. Những ân oán năm xưa cũng theo gió phiêu tán hết. Sở Mặc không nghe được tin gì của Hạ Kiệt, nhưng mồng ba Tết, hắn đưa Sở Yên đi, sau khi chứng kiến Diệu Nhất Nương giao lại Thao Thiết lầu cho Liễu Mai Nhi, thì nghe được một chút tin tức từ chỗ Diệu Nhất Nương.
- Hạ Kiệt mất tích rồi, sau khi mẫu thân chết, hắn thừa dịp biến mất, không ai biết hắn đi đâu.
Diệu Nhất Nương có chút lo lắng nhìn Sở Mặc:
- Chàng phải cẩn thận một chút, hắn ta chắc chắn hận chàng thấu xương.
Sở Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, thế đạo là vậy, chỉ cho phép ngươi pháingười giết ta, không cho phép ta trở tay báo thù Vấn đề là, dựa vào đâu mà ta phải để ngươi giết?
- Yên tâm đi, ta không sao đâu.
Sở Mặc tươi cười, sau đó giới thiệu Sở Yên cho Diệu Nhất Nương, bao gồm cả lai lịch của nàng ấy cũng không chút che giấu, kể hết ra.
Diệu Nhất Nương chăm chú nhìn Sở Mặc rồi lại nhìn Sở Yên một hồi, bẽn lẽn cười nói:
- Thiếp chợt phát hiện thiếu gia nhà mình ngày càng có sức hút hơn, đến tiểu cô nương của kẻ thù cũng bị lừa gạt về phe mình, sắp đuổi kịp Hứa Phù Phù rồi đó. Sở Yên đỏ mặt. Cúi đầu e ngại.
Sở Mặc lại có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Diệu Nhất Nương:
- Nàng không ưng ý, thì ta đưa về nhà vậy.
- Ấy đừng, ưng ý, rất ưng ý mà. Một tiểu muội muội giỏi giang như vậy, ta cầu còn chẳng được.
Diệu Nhất Nương vừa nói, vừa nắm lấy tay Sở Yên, tủm tỉm cười:
- Muội ấy là người của ta rồi, không còn việc của chàng nữa, chàng đi đi!
Sở Mặc không nhịn nổi lườm một cái, sau đó nói với Sở Yên:
- Nàng hãy coi Nhất Nương như tỉ tỉ là được. Nàng ấy chắc chắn sẽ không ức hiếp nàng đâu.
- Ai yô Đều mang họ Sở rồi quả nhiên không giống mà, nếu không, ngày mai thiếp cũng đổi họ, gọi là Sở Nhất Nương luôn đi.
Diệu Nhất Nương đứng bên than thở.
Sở Yên nhẹ nhàng trả lời:
- Muội vốn không có dòng họ, là do công tử ban cho muội họ.
Diệu Nhất Nương ngừng cười, xót xa ôm lấy Sở Yên:
- Muội muội ngoan, tỉ tỉ chỉ đang nói giỡn thôi, đừng lo lắng, saunày ta chính là tỉ tỉ của muội. Ai dám ức hiếp muội, tỉ sẽ giúp muội xử lý hắn!
Tiếp đó, Sở Mặc từ biệt Diệu Nhất Nướng, hắn để Sở Yên ở lại đó, một mình trở về Phàn phủ.
Thúc thúc một tay đã trở về, hơn nữa còn mang theo tin tức mới.
- Cửa hàng đấu giá Phong Vân, mồng năm đầu năm cũng là ngày kia, sẽ bắt đầu bán đấu giá món hàng đầu tiên của chúng ta.
Thúc thúc một tay hào hứng khoe:
- Thiếu gia, chúng ta sắp trở thành những người có tiền thực sựrồi.
- Phải có tiền rồi.
Sở Mặc mỉm cười, tiền tài có thể làm cho cuộc sống của người ta tốt hơn, tự cổ chí kim đều như vậy cả.
Kể cả những nam tử hán không hám tiền của như thúc thúc một tay đều cảm thấy phấn khởi bởi tin tức đó, sức mạnh tiền tài có thể thấy được phần nào.
- Đợi khi có tiền, phải lập tức sửa sang lại phủ của chúng ta. Đến lúc ấy, tướng quân trở về, e là không dám tin đây là Phàn phủ nữa. Thúc thúc một tay cười nói.
- Đừng làm quá, cẩn thận kẻo bị trách mắng.
Sở Mặc chân thành nhắc khéo.
- Yên tâm đi thiếu gia, trong lòng ta đã tính sẵn, tuyệt đối không làm quá. Kiểu phong cách xa xỉ vàng xanh rực rỡ không phải phong cách của phủ tướng quân chúng ta.
Thúc thúc một tay nói, sau đó nhìn Sở Mặc hỏi:
- Phải rồi, lần bán đấu giá này hình như có mấy loại cực phẩm dược liệu bán ra. - Sao?
Sở Mặc nhíu mày, thầm nghĩ:
- Tin tức này, nếu để cho Hạ Kinh nghe được, những loại cực phẩm dược liệu đó cho dù hắn có thể mua được, nhưng chắc chắn sẽ thấy xót tiền. Thôi thì cứ để Hạ Kinh tiêu tiền đi. Loại Vương công đại thần giàu ngang cả nước này, để hắn phải tốn chút tiền cũng là lẽ phải.
← Ch. 0187 | Ch. 0189 → |