← Ch.1945 | Ch.1947 → |
Người tới chính là tông chủ Giới Hải đạo tông Hiên Tùng. Y nhìn Kỳ Tiêu Vũ, nhàn nhạt nói:
- Nơi này là biển Thiên giới, dù là hoàng tộc La Thiên cũng không thể quản tới nơi này! Cho nên, tiểu cô nương, ngươi cứ yên tâm làm con dâu nhà họ Hiên ta đi!
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Hiên Tùng, tu sĩ Đại Thánh đỉnh cao này có lựcchiến thế nào thì chưa rõ, nhưng làm cho người ta có cảm giác như không hề kém loại cao thủ như lão tổ Bắc Đẩu là bao. Nàng hờ hững nói:
- Tiểu cô nương? Ta không phải tiểu cô nương, ta đã lập gia đình rồi.
- Cái gì?
Nhất thời, sắc mặt của Hiên Vô Địch tái nhợt, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi run rẩy.
Hiên Tùng liếc nhìn con trai mình, khẽ nhíu mày, trong lòng nghĩ đã bị áp chế nhiều năm, đến tâm tính cũng biến thành như vậy. Mặc dù cótu vi Đại Thánh, nhưng tâm cảnh này... thật quá yếu rồi!
Liền nhàn nhạt nói:
- Vậy thì sao? Xem cốt linh của ngươi thì còn chưa được mấy trăm tuổi. Cũng coi như thiên kiêu tuyệt thế rồi. Người tu hành ai lại đi để ý đến những lễ nghi phiền phức này? Sau này ngươi gả cho con trai ta, chính là con dâu ta!
Hiên Tùng vừa nói, trên người chậm rãi tản mát ra khí thế của tu sĩ cấp cao, không phải là muốn cố ý đi áp chế Kỳ Tiêu Vũ, nhưng cũng muốn gây cho Kỳ Tiêu Vũ chút áp lực. Nhưng mặt Kỳ Tiêu Vũ không đổi sắc nói:
- Nếu đã an phận thủ thường nhiều năm như vậy, thì cần gì phải vì một người đàn bà mà gây mâu thuẫn? Có một số việc sai được, còn vài việc một khi sai sẽ không có cơ hội sửa đổi đâu.
- Ngươi... đang uy hiếp ta?
Hiên Tùng cảm thấy rất buồn cười nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Tiểu cô nương, dù phu quân ngươi là ai, kể cả là hoàng tộc La Thiên, ta cũng không sợ! Cho nên mau thu trò xiếc vặt vãnh đó của ngươi lại đi.
- Thực sự không sợ? Kỳ Tiêu Vũ nói.
Thần sắc giữa hai đầu lông mày Hiên Tùng trở nên đông cứng, nhưng ngay sau đó cười lạnh nói:
- Nói không sợ chính là không sợ. Hoàng tộc La Thiên thì sao? Bọn họ quản được biển Thiên giới của ta sao? Chớ nhìn họ chinh phạt nơi nơi, đó chẳng qua là do những cự phách chân chính lười để ý đến họ thôi. Nếu không, chỉ một người cũng có thể khiến hoàng tộc biến mất vĩnh viễn!
- Ừ, ngươi nói đúng.
Bỗng nhiên Kỳ Tiêu Vũ nói như vậy. Hiên Tùng hơi ngẩn ra, nhìn Kỳ Tiêu Vũ.
Kỳ Tiêu Vũ tiếp tục nói:
- Nhưng Giới Hải đạo tông của ngươi lại không có cự phách.
Hiên Tùng cười nhạt:
- Trước giờ biển Thiên giới vẫn luôn có một cự phách, nhưng Giới Hải đạo tông vẫn sống tốt đấy thôi.
- Đó là vì các ngươi làm người đàng hoàng, không đi trêu chọc người ta.
Kỳ Tiêu Vũ nói.
- Hừ!
Hiên Tùng bị nói cho nghẹn lời, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Chờ Hiên Tùng đi rồi, Hiên Vô Địch cười khổ nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Sở muội, ngươi cần gì làm thế? Chọc cho cha ta mất hứng, có ích lợi gì với ngươi đâu?
- Cho y cao hứng thì lại có lợi gì cho ta?
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Hiên Vô Địch, tiếp tục âm thầm vận công đánh vào phong ấn trong thân thể. Bây giờ thứ duy nhất mà nàng dùng được, chính là trái tim thất khiếu linh lung kia của nàng! Trái tim này chính là chỗ dựa lớn nhất của nàng, coi như là cự phách, cũng không phong ấn được!
Cho nên từ rất nhiều năm trước, Kỳ Tiêu Vũ liền giữ lại một chút sức mạnh trong trái tim của mình. Nhưng phong ấn của Đại Thánh quá mạnh, chỉ dựa vào chút sức mà nàng giữ lại kia, vốn không thể nào phá phong ấn được. Nhưng nàng lại không bỏ cuộc, vẫn một mực cố gắng.
- Sở muội, ta không nói lời thừa thãi nữa, ngươi yên tâm nghỉ ngơi ở đây đi thôi. Người của mười ba đảo đã lần lượt tới chúc mừng hôn lễ của chúng ta rồi. Thân là thiếu chủ ta cần phải đi chiêu đãi bọn họ. Nếu không người ta sẽ nói ta không lễ phép, thiếu chu toàn. Sở muội, sau đóta sẽ lại tới nói chuyện với ngươi.
Hiên Vô Địch cười với Kỳ Tiêu Vũ một cách ấm áp, sau đó xoay người rời đi.
Kỳ Tiêu Vũ ngồi một mình ở đó, mặt mày khổ não, trong lòng thầm nói: Ca ca, ngươi rốt cuộc đang ở đâu? Vì sao còn chưa tới tìm ta? Đáy biển kia... có kho báu hay sao mà ngươi cứ ở đó một mực không ra?
Lại nói Sở Mặc, trải qua gần một năm luyện chế, rốt cuộc đã làm xong!
Trong khoảng thời gian này, năng lực luyện khí của hắn cũng tiến bộvượt bực.
Đồng thời, trong quá trình không ngừng luyện hóa ngón tay kia, đối với một số đại đạo, hắn cũng có lý giải của riêng mình. Đạo hạnh của hắn không ngừng trở nên thâm sâu. Cảnh giới Sở Mặc hôm nay, đã bước chân vào đỉnh cao Đại Thánh.
Từ cổ chí kim, chỉ sợ trong khắp đại vực La Thiên, người có tốc độ tiến bộ nhanh như thế cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.
Chẳng qua mấy ngày nay, Sở Mặc sẽ thường xuyên nhớ tới Kỳ Tiêu Vũ, giống như có một trường cảm ứng đặc biệt vậy, khiến hắn có chút lolắng không yên. Nhưng trong mắt Sở Mặc, hẳn Kỳ Tiêu Vũ sẽ không gặp phải bất trắc gì, dù nàng có vào sân thí luyện, cũng là đi chung với rất nhiều người, với tu vi và lực chiến của nàng ở trong sân thí luyện...
Nghĩ tới đây, trong lòng Sở Mặc khẽ giật thót. Rốt cuộc hắn cũng tìm ra nguyên cớ nỗi bất an của mình!
Sân thí luyện!
Nơi đó thông với La Thiên Tiên Vực!
Vậy thì nếu bên La Thiên Tiên Vực có tin tức gì, sẽ nhanh chóngtruyền tới trong sân thí luyện!
Tin tức bản thân bị Chung Thải Vân đánh rơi xuống biển Thiên giới có thể giấu được sao?
Nếu Kỳ Tiêu Vũ biết bản thân mình gặp chuyện không may, với tính cách của nàng, sợ rằng mười phần có chín sẽ trực tiếp rời khỏi sân thí luyện, tới biển Thiên giới tìm mình chứ?
Còn có nhóm Thủy Y Y, mặc dù các nàng thoạt nhìn đều có chút ôn hòa, nhưng bản tính lại rất quật cường. Một khi mấy cô gái này điên lên, căn bản sẽ chẳng còn sót lại bao nhiêu lý trí...Nghĩ tới khả năng này, Sở Mặc có chút đứng ngồi không yên.
Nhìn ngón tay sắp luyện hóa thành công, hắn hít sâu một hơi, tăng nhanh tốc độ rèn!
Giống như những gì Sở Mặc dự liệu, Kỳ Tiêu Vũ thì kẹt ở Giới Hải đạo tông, còn bọn Thủy Y Y cũng đã lặng lẽ rời khỏi sân thí luyện không lâu sau khi Kỳ Tiêu Vũ đi khỏi!
Thậm chí các nàng còn chưa đạt tới cảnh giới Thánh nhân, nhưng sau khi tiến vào La Thiên Tiên Vực, vẫn tìm kiếm một mạch...thẳng tới tận biển Thiên giới! Hôm nay, sau gần một năm, nhóm các nàng cũng đã tìm được tới nơi này!
Chẳng qua là hải vực này rộng lớn mịt mùng, không thể thấy điểm cuối, có thể nói các nàng đúng là người mù mò mẫm.
Trừ họ ra, Ma Quân đã lâu chưa ló mặt cũng xuất hiện tại biển Thiên giới nơi này.
← Ch. 1945 | Ch. 1947 → |