← Ch.2001 | Ch.2003 → |
Sở Mặc lẳng lặng dừng trên hư không, cảm nhận đạo Tổ Cảnh. Trước đó, thần thức của hắn, tinh thần lực của hắn đều đã từng tiếp xúc với đạo của Tổ Cảnh, thậm chí thân thể hắn từ rất nhiều năm trước đã trở thành thân thể tổ cảnh... nhưng tiếp xúc được, cảm nhận được với chính mình có nó hoàn toàn là hai loại cảm giác.
Đây như một cây đao ngươi thấy từ rất xa, ngươi nhìn thấy hình dáng của nó, đã biết hình dạng của nó, từ trên lưỡi đao mỏng như cánh ve của nó... thậm chí cảm nhận được cả sự sắc bén của nó, nhưng trước khi thanh ác đao này ở trong tay mình, ngươi cũng không biết đến tột cùng nó có bao nhiêu sắc bén, chỉ khi ngươi có được nó, nó trở thànhđao của ngươi, ngươi cùng nó chiến đấu mới có thể thật sự hiểu rằng đến tột cùng là nó có bao nhiêu sắc bén.
Chính là cảm giác như vậy!
Cho nên, khi Sở Mặc thật sự bước chân vào cảnh giới này, chuyện đầu tiên hắn phải làm chính là cảm ngộ đạo của mình đến tột cùng mạnh bao nhiêu!
Hắn đã đã làm.
Trong nháy mắt hắn thành đạo đã đập nát bấy đầu của Hồng HoangLão Tổ!
Một chiêu đó mang theo lực lượng chỉ có Cự Đầu thật sự mới có thể đánh ra!
Ở trong nháy mắt đó, hắn đã hiểu, nhưng còn lâu mới đạt đến mức tinh thông cảnh giới. Cho nên, hắn vẫn đang muốn tiếp tục cảm ngộ, tiếp tục lĩnh ngộ tầng đạo này của Tổ cảnh, đồng thời trong quá trình lĩnh ngộ này làm mình không ngừng trở nên cường đại hơn.
Lúc này, Hầu tử dẫn theo sáu Đại Thánh bay về phía Sở Mặc. Là đồng bọn, là hậu bối được công nhận, đám huynh đệ Hầu tử tuy là ước ao tới cảnh giới của Sở Mặc hôm nay nhưng càng nhiều hơn là một sự vui mừng từ tận đáy lòng.
- Ha ha ha, chúc mừng cậu, một đạo thiên lôi cuối cùng thật sự là uy vũ, chưa bao giờ từng nhìn thấy trước đây, cậu đã khiến ta đây được mở mang kiến thức rồi.
Hầu tử đi tới, cười hì hì nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nhìn Hầu tử, sau đó nhìn thiết bổng nó khiêng trên vai, vừa cười vừa nói:
- Cây gậy này của huynh cũng biến thành màu vàng rồi... Hầu tử thu nhỏ cây thiết bổng lớn trong tay lại, đùa giỡn vài cái trong tay, cười hì hì nói:
- Ta đây dùng thiên kiếp Tổ cảnh để rèn luyện nó, nó theo ta cùng nhau vượt qua thiên kiếp Đại Thánh, nó chính là một bảo bối thật sự, bây giờ ngay cả pháp khí Tổ cảnh nó cũng có thể một gậy đánh nát!
Sở Mặc gật đầu:
- Ở trong tay của huynh, nó nhất định là không gì không phá được.
Hầu tử vẻ mặt đắc ý.
Lúc này, Côn Đại Thánh, Tuyết Giao đại thánh, Bằng Đại Thánh, Miêu Đại thánh, Hồ Thiên Đại Thánh và Ngưu Ma đại thánh, sáu huynh đệ Đại Thánh đều chúc mừng Sở Mặc, đồng thời cũng cảm ơn Sở Mặc vừa rồi cứu bọn chúng.
- Người một nhà, đừng nói hai câu đó! Chúng ta đều là bạn bè.
Sở Mặc nghiêm túc nói.
- Đúng vậy, sau này chúng ta sẽ là người một nhà!
Hầu tử đối với thái độ này của Sở Mặc quả thực là vô cùng thỏa mãn. Trong lòng sinh linh cao ngạo như nó, một tu sĩ nhân loại muốn nhận được sự tán thành của nó là quá khó khăn. Nhưng một ngày nó đã nhận ai rồi, vậy vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi. Nhất là Sở Mặc lại rấthiểu cách đối nhân xử thế, điểm đó mới làm Hầu tử thoải mái nhất.
Sau đó, trong hư không truyền tới từng đợt dao động của Cự Đầu đang đi tới, không phải có ý định phóng ra chiêu gì dọa người mà là cảm ứng bản năng với những tu sĩ khác.
Sở Mặc và Hầu tử ngẩng đầu nhìn bốn phía, trong mắt Hầu tử có tia sáng sắc bén lóe lên, Sở Mặc cười lắc đầu.
Những Cự Đầu đó nếu như muốn ra tay sẽ không chờ tới bây giờ. Bọn họ hôm nay chắc chắn không muốn tìm phiền toái. Thật ra Hầu tử cũng hiểu đạo lý này, chỉ là cho tới hôm nay, nó vẫn không có thói quen giao tiếp với người khác. Nhìn thấy có người tới gần, nó theo bản năng làm làm ra tư thế phòng ngự.
Đầu tiên xuất hiện trước mặt Sở Mặc là Thiên Không lão tổ. Chỉ là lúc này, thái độ của Thiên Không Lão tổ với Sở Mặc hoàn toàn khác với năm đó:
- Đạo hữu đã lâu không gặp? Chúc mừng!
Lần này, trên người Thiên Không lão tổ không có bất kỳ khí thế hay hào quang nào, nhìn qua hơn 50 tuổi, ăn mặc là đạo bào màu xanh, vẻ mặt nho nhã tiên phong đạo cốt chắp tay về phía Sở Mặc, sau đó chắptay về phía Hầu Tử:
- Chúc mừng vị đạo hữu này, đã đứng vào hàng ngũ Tổ cảnh!
Sở Mặc thấy Thiên Không lão tổ, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích không phải giả vờ mà xuất phát từ đáy lòng. Trước đó, nếu không phải Thiên Không lão tổ thả hắn một lần, như vậy ngày hôm nay hắn tuyệt đối không thể đứng ở chỗ này để trở thành một Cự Đầu Tổ cảnh được.
Cho nên, Sở Mặc nghiêm túc thi lễ với Thiên Không lão tổ:
- Tiền bối quá khách khí, ân tình trước đó của tiền bối, vãn bối vẫn khắc ghi trong lòng. Thiên Không lão tổ khoát tay chặn lại:
- Đều là chuyện đã qua, hôm nay chúng ta đều đứng vào hàng ngũ Tổ cảnh rồi, xưng hô đạo hữu với nhau là được rồi.
Hầu tử cũng ôm quyền về phía Thiên Không lão tổ:
- Cảm ơn!
Nó không có cảm giác gì quá lớn với Thiên Không lão tổ. Hầu tử là vậy, yêu ghét rõ ràng, cho dù đã thành Cự Đầu Tổ cảnh, tính cách vốn có cũng không hề thay đổi.
Từ một hướng khác lại có 4 Cự Đầu tới chúc.
- Chúc mừng hai vị đạo hữu đã thành đạo, ta tên là La Lan.
Một cô gái tướng mạo vô cùng xinh đẹp đi về phía Sở Mặc mở miệng chúc mừng. Cự Đầu tổ cảnh nữ tính tên là La Lan này không nhìn ra bao nhiêu tuổi, bởi vì dáng vẻ nàng ta rất đẹp, dường như là loại đẹp không thể soi mói được gì. Khí chất của nàng rất dịu dàng, làm cho người ta có cảm giác rất thân thiết.
Nhưng Sở Mặc lại biết, tất cả đều là biểu hiện giả dối mà thôi. Cự Đầu đã thành đạo Tổ cảnh không có ai là đóa Bạch liên hoa cả. Chỉ có đối mặt với những tu sĩ đồng cấp lấy lòng, Sở Mặc đương nhiên sẽ không từ chối. Hắn vừa cười vừa nói:
- Cảm ơn La Lan đạo hữu. Tại hạ Sở Mặc! Sở Mặc thái độ cũng rất tự nhiên, không có chút nào câu nệ. Đối mặt với Thiên Không lão tổ là đối với người mình thiếu nợ ân tình, ân không giết... nghe thì có chút lạ nhưng đừng quên đây là nơi nào! Ở nơi này, người yếu mà gặp phải kẻ mạnh không bị giết thực sự phải cảm kích! Còn là ân tình rất lớn nữa.
Nhưng đối với những Cự Đầu khác, thái độ của Sở Mặc sẽ bình thường rất nhiều. Sẽ không có ý định đắc tội, lại không tận lực lấy lòng.
← Ch. 2001 | Ch. 2003 → |