← Ch.2003 | Ch.2005 → |
Đang nói thì một luồng dao động nhàn nhạt chợt lóe lên rồi biến mất.
Toàn bộ mọi người đều nao nao.
Trong con ngươi của Sở Mặc lập tức bắn ra hai tia sáng sắc bén, thân hình của hắn vèo một cái đã biến mất. Trong tinh thần của đám người kia truyền đến thanh âm lạnh như băng của Sở Mặc:
- Việc giết chóc này, để ta đi!
Tia dao động kia vừa uất hiện, Sở Mặc cũng đã cảm ứng được. Sóng dao động đó thuộc về Cửu Liệt lão tổ!
Không nói đến thù hận sâu đậm của Cửu Liệt lão tổ, nhưng cừu hận của ông ta đối với toàn bộ hoàng tộc La Thiên... lại quá sâu!
Năm đó ám toán lão tổ hoàng tộc dẫn đến lão tổ độ kiếp thất bại sau màn độc thủ cũng có phần của Cửu Liệt! Tuy là Sở Mặc không biết là rõràng Cửu Liệt đã chạy rồi vì sao còn dám trở về, sau đó lại chạy, nhưng đó cũng chẳng sao cả. Giết gã ta rồi, cái gì cũng chấm dứt hết!
Một tuyệt thế thiên kiêu vừa tấn thăng Tổ cảnh, một Cự Đầu tổ cảnh đã thành đạo nhiều năm nhưng phải chịu vết thương đạo dằn vặt cũng khá lâu nay đã giảm xuống cảnh giới Đại Thánh. Đôi bên giao chiến, Cửu Liệt tất bại!
Đó là một chuyện không hề khó đoán chút nào.
Bởi vì Sở Mặc lúc chưa thành đạo cũng đã bằng vào chiến lực của cảnh giới Đại Thánh đỉnh mà có thể làm loại Cự Đầu như gã bị thươngrồi!
Trong lòng Cửu Liệt cũng đã thích nghi với hoàn cảnh. Gã thật không nghĩ tới, Bách Nhân bảng nhanh như vậy đã chỉ còn lại có 51 người.
Trước đó gã nghĩ mang theo đầu của Thương Lam tới gặp Sở Mặc sẽ không thể hoàn toàn hóa giải nhân quả cực lớn với Sở Mặc, nhưng ít ra Sở Mặc sẽ không ra tay với gã.
Nhưng lại không nghĩ rằng trong nháy mắt gã tới đây, vốn Bách Nhân Bảng còn hơn 60 người thoáng cái đã mất đi cả gần chục người! Chỉ còn lại 51 người!
Như vậy, gã lại xuất hiện trước mặt Sở Mặc, bên người Sở Mặc lại có sinh linh không có ý tốt như Hầu Tử, gã sẽ có kết quả gì tốt chứ?
Chỉ cần không ngốc là có thể nghĩ ra được, giết chết gã, năm mươi người đã đủ.
Phong Thần bảng sẽ xuất thế!
Cho nên, phản ứng của Cửu Liệt lão tổ cũng cực nhanh. Khi gã phát hiện ra bách Nhân bảng nay chỉ còn 51 thì xoay người rời đi. Nhưng gãvẫn không thể nào tránh được thần thức của mọi người.
Dường như là trong nháy mắt, thân hình Sở Mặc cũng đã xuất hiện trong phạm vi thần thức của Cửu Liệt lão tổ xuất hiện, đồng thời truyền ra thần niệm lạnh như băng:
- Cửu Liệt, ngươi còn trông cậy việc trốn tránh được hay sao?
Cửu Liệt lão tổ không nói câu nào. Không có gì có thể nói! Giống với Sở Mặc năm đó, liều mạng mà chạy, lấy đạo hạnh toàn thân đều dùng tăng tốc độ! Bởi vì gã chỉ còn lại con đường trốn chạy này. Gã đang đánh cuộc, trong chiến trường Viễn Cổ này sẽ có người chết trước gã. Chỉ cần danh sách còn lại 50, Phong Thần bảng sẽ xuất hiện, đến lúc đó, Sở Mặc cũng sẽ không còn ý muốn giết gã nữa.
Nhưng gã đã xem thường quyết tâm giết gã của Sở Mặc. Bởi vì cho dù như thế nào, Sở Mặc cũng sẽ không bỏ qua cho gã!
Cho dù bây giờ cũng chỉ còn có 50 người, cho dù Phong Thần bảng đã xuất thế, lại giết thêm Cửu Liệt sẽ tạo ra nhân quả cực lớn thì Sở Mặc cũng tuyệt đối không bỏ qua cho gã.
Trong thân thể hắn nếu chảy huyết mạch hoàng gia thì hắn sẽ không có đạo lý gì để buông tha cho loại kẻ thù như Cửu Liệt.
- Ngươi trốn không thoát, Phong Thần bảng cho dù bây giờ xuất hiện khắc tên của ngươi lên đó thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Thần niệm lạnh như băng của Sở Mặc bao phủ khắp hư không vũ trụ, mang đến áp lực cực lớn cho Cửu Liệt lão tổ.
Cửu Liệt lão tổ không biết đáp lại thế nào. Gã lấy đầu của Thương Lam lão tổ ra, giơ lên không trung:
- Sở công tử, ta đã thay công tử giết kẻ thù lớn Thương Lam của ngài rồi, giữa ta và ngài cũng không có thâm cừu đại hận gì, ngài đừng giết ta!
Trong nháy mắt Cửu Liệt lão tổ lấy đầu của Thương Lam ra còn cởicả phong ấn. Gã vẫn đang kỳ vọng Thương Lam còn lại cảnh giới Đại Thánh có thể mang đến chút phiền phức cho Sở Mặc. Cho dù là một chút... cũng được rồi!
Nhưng gã lại không nghĩ tới, trong nháy mắt đầu của Thương Lam lão tổ bay ra đã gầm lên giận dữ:
- Sở công tử! Dùng tốc độ nhanh nhất giết lão phu đi! Oan có đầu nợ có chủ, ngươi giết ta... Ta không oán! Nhưng nhất định phải giết Cửu Liệt! Năm đó ám toán lão tổ hoàng tộc, hắn là tích cực nhất!
- Ngươi thứ đáng chết này!
Cửu Liệt lão tổ bị tức muốn sôi máu, nhưng dưới chân cũng khônghề dừng lại mà thân hình nhanh chóng biến mất giữa ngân hà.
Sở Mặc ngay cả một lời vô ích cũng không nói, một chiêu đã đánh vỡ đầu của Thương Lam lão tổ, thần hình câu diệt, thân vong đạo tiêu!
*Thần hình câu diệt: Thân thể không còn, cả thân xác và tinh thần
Cần gì phải nói nhảm nhiều chứ? Các người đều là đại địch sinh tử của ta! Một người cũng đừng mong chạy được!
Thương Lam lão tổ đại khái cũng không nghĩ tới Sở Mặc sẽ dứt khoát như vậy. Tuy là ông ta đã không còn muốn sống nữa, nhưng cho dù là lúc đang bị phong ấn, ông ta cũng biết Nhân bảng 100 nay chỉ cònlại 51 người!
Nếu như Sở Mặc hận Cửu Liệt lão tổ hơn, ra tay chém giết Cửu Liệt lão tổ, như vậy không phải ông ta sẽ được sống tiếp sao?
Còn lại một cái đầu thôi thì sao? Cảnh giới giảm xuống còn cảnh giới Đại Thánh thì sao? Chỉ cần lên Phong Thần bảng, đó chính là thần! Là thần thật sự!
Nhưng ông ta hoàn toàn không nghĩ tới, quyết tâm giết bọn họ của Sở Mặc lại mạnh mẽ như thế! Thật ra ngẫm lại cũng đúng, nếu như bọn họ có cơ hội giết Sở Mặc, sẽ bỏ qua thiên kiêu trẻ tuổi này sao?
Chắc là sẽ không.
Trong nháy mắt Sở Mặc giết Thương Lam lão tổ, vòm trời khắp vũ trụ, một loại khí tức trong nháy mắt đã xuất hiện che phủ toàn bộ Chiến trường Viễn Cổ!
Sau đó, trong tinh thần Sở Mặc, Nhân bảng trong nháy mắt đã thay đổi hình dạng. Hóa thành một danh sách xưa cổ hoàn toàn tạo thành từ ký hiệu Đại Đạo. Vị trí cao nhất của bảng danh sách ghi ba chữ cổ thần văn Phong Thần Bảng!
50 tên, tất cả đều lóe lên ánh vàng, hóa thành thần văn Đại Đạo xuất hiện trên bảng danh sách!
Sau đó trên vòm trời cũng xuất hiện một cái bảng cực lớn màu vàng che phủ toàn bộ Chiến trường Viễn Cổ.
Tên của 50 sinh linh sống trên Chiến trường Viễn Cổ xuất hiện trên dánh sách! Sở Mặc thoáng cái đã biết chuyện gì xảy ra!
Thương Lam lão tổ không chết! Ông ta bị Cửu Liệt lão tổ chém đầu phong ấn nhưng ở chiến trường Viễn Cổ... coi như sinh linh còn sống trong chiến trường Viễn Cổ.
← Ch. 2003 | Ch. 2005 → |