← Ch.2012 | Ch.2014 → |
Cái gì mà thiên tôn, lão tiên, cái gì đại tôn... cho tới này Sở Mặcchưa từng nghe nói tới những loại cảnh giới này. Nhưng cũng có thể đó chẳng qua chỉ là một tên gọi mà thôi.
- Lối đi ở nơi nào?
Sở Mặc hỏi.
- Lối đi?
Quái vật một mắt dùng con mắt vừa to tướng vừa xấu xí của nó nhìn chằm chằm Sở Mặc, do dự một hồi mới lên tiếng:
- Ta không biết.
- Thế thì ngươi đi chết đi! Sở Mặc vừa nói, vừa giơ Thí Thiên trong tay lên.
- Đừng giết mà! Ta nói! Ta nói!
Một mắt sợ tới nỗi run bắn lên, nói liên mồm:
- Thượng tiên đừng giết ta, để ta nói hết!
Dưới lời trình bày của một mắt, rốt cuộc Sở Mặc biết vùng tối nơi này là đâu rồi.
Không gian ngăn cách giữa các vũ trụ, nơi chân chính nằm ngoài tam giới. Cho nên trong tình huống bình thường, sinh linh nơi này sẽ không bao giờ chết. Nhưng vùng tối tràn ngập âm mưu và giết chóc, phản bội và toan tính lại càng bình thường như cơm bữa. Bởi vì sinh linh nơi này không chết, nên sẽ ngày càng nhiều. Vốn dĩ bản thân vùng tối đã vô cùng khan hiếm tài nguyên. Đây không phải là một vũ trụ hoàn chỉnh, mà là vùng ven của rất nhiều vũ trụ. Nhiều nơi rộng rãi vô biên như một đại vũ trụ mênh mông. Nhưng nhiều nơi lại hẹp tới nỗi chỉ rộng có mấy ngàn dặm, bốn phương tám hướng của vùng tối chính là bức vách của các vũ trụ khác!
Loại vách đó không ai có thể đánh thủng. Ít nhất trong nhận biết của một mắt thì bức vách đó là không ai phá thủng được. Vùng tối không thể hòa vào trong những vũ trụ đó, con đường đi vào duy nhất của các sinh linh trong vùng tối chính là lối đi đã có chút tàn tạ kia.
Lối đi từ vùng tối vào có tổng cộng năm khe hở. Năm khe hở này bị năm thế lực chia nhau nắm giữ trong tay.
Năm thế lực này có bốn cái mà một mắt vừa nói, thế lực thứ năm là do một lão tổ được gọi tên Đại Cước Tà Tôn khống chế. Chiếm cứ phần trung tâm của vùng tối.
- Người mạnh nhất là ai? Sở Mặc hỏi.
- Mạnh nhất là lão tổ Đại Cước Tà Tôn, nó chiếm cứ trung tâm vùng tối, là nơi có tài nguyên sung túc nhất vùng tối. Ở nơi đó... có một kẽ hở, có thể cho sinh linh tổ cảnh và bên dưới tổ cảnh tiến vào chính giữa lối đi, cướp đoạt tài nguyên.
Một mắt nói.
- Yếu nhất là ai?
Sở Mặc lại hỏi.
Một mắt nói:
- Yếu nhất... chính là tộc một mắt chúng ta. Tộc một mắt chúng ta không có ai mạnh cả...
Nói đến đây, nó liền im miệng không nói, nhìn Sở Mặc mặt đầy cảnh giác.
- Các người thường xuyên tiến vào lối đi ư?
Sở Mặc chuyển chủ đề.
Một mắt nói:
- Không sai, cứ cách mấy năm khi số lượng người trong chủng tộc chúng ta nhiều hết chỗ chứa, thì sẽ ồ ạt tấn công về hướng lối đi một lần. Sống thì có thể mang nhiều tài nguyên về, chết thì coi như giảm bớt dânsố.
Sở Mặc lạnh lùng nhìn một mắt nói:
- Những lời ngươi nói... đều là thật chứ?
Một mắt vỗ ngực cam đoan:
- Đều là thật! Nào dám nói dối thượng tiên?
- Được, ngươi đi chết đi!
Sở Mặc vừa nói, Thí Thiên trong tay chợt lóe, một đao bổ đôi một mắt này.
- Ngươi... nói không giữ lời...
Lời một mắt còn chưa dứt thì đã chết rồi.
Sở Mặc cười lạnh một tiếng, hắn cũng không tin tên một mắt này nói về chuyện ai mạnh ai yếu, nếu hắn thực sự tin rằng tộc một mắt là nơi yếu nhất mà lỗ mãng xông vào, sợ rằng sẽ bị đánh tàn trong nháy mắt!
Có thể sống sót ở nơi như thế này, lại còn trở thành thế lực bá chủ một phương, nào có yếu?
Nhưng Sở Mặc cũng có thể phân biệt được đại khái lời của một mắt nói đâu là thật đâu là giả. Nhưng vẫn phải giết nó, đây là một tai họangầm lớn, không thể giữ lại.
Sau khi giết con một mắt này, Sở Mặc bắt đầu bước về phía tộc một mắt. Hắn sẽ không xông vào, nhưng vẫn cần xác định thực hư một chút rồi mới tính. Một mắt nói có tổng cộng năm khe hở, để người khác tiến vào lối đi. Sở Mặc đoán năm khe hở này không dễ dàng qua như vậy được.
Nếu không, kẻ mạnh bên kia lối đi sao không đánh ngược trở lại? Hoàn toàn tiêu diệt những sinh linh trong vùng tối này?
Bất kể thế nào, bắt buộc là phải tới lối đi. Bởi vì Kỳ Tiêu Vũ cùngThủy Y Y vẫn đang ở nơi đó.
Sở Mặc cảm thấy ưu thế lớn nhất của mình bây giờ chính là không ai biết chính xác hắn đang ở đâu. Dù thế nào cũng phải lợi dụng tốt ưu thế này mới được.
Đi trong hư không mười mấy ngày, không gặp được sinh linh nào khác, rốt cuộc Sở Mặc thấy được nơi xa xa mờ mờ sâu trong vũ trụ, có một tòa thành thật lớn vắt ngang chỗ đó. Tản ra khí thế vô cùng khoáng đạt.
Tòa thành này giống như một con quái vật đầu tiên tại vùng tối, kiếntrúc bên trong có hình thù quái lạ, hầu như không có nóc nhà nào là giống nhau.
Các loại sinh linh bay từ bốn phương tám hướng tới tòa thành lớn.
Sở Mặc đứng nhìn từ xa xa, sau đó thân thể hắn trực tiếp xảy ra biến đổi, hóa thành hình dáng người trong tộc một mắt, nghênh ngang bay về hướng tòa thành.
Dọc theo đường đi, Sở Mặc gặp vô số sinh linh tộc một mắt, cao thấp mập gầy, cảnh giới mạnh yếu khác nhau, nhưng đều xấu xí như nhau. Cũng không sinh linh nào chú ý nhiều đến Sở Mặc. Đây là hang ổtộc một mắt, ở đây hầu như không thấy bóng dáng sinh linh khác. Đương nhiên cũng không ai ngờ tới, sẽ có người dám giả mạo tộc một mắt mà xông vào đây.
Sở Mặc phát hiện, đại đa số những sinh linh tộc một mắt đều là cảnh giới đại thánh, cảnh giới thánh nhân rất nhiều, thấp nữa... thì hầu như không có, tổ cảnh cũng thưa thớt vô cùng.
Đi vào trong thành, Sở Mặc phát hiện sinh linh một mắt tổ cảnh bắt đầu nhiều lên. Nhưng mỗi sinh linh một mắt tổ cảnh đều có đội hình rất lớn, tiền hộ hậu ủng, ngồi trên chiến xa, rêu rao khắp thành phố. Dọc đường đi, những sinh linh một mắt cảnh giới đại thánh hay thánh nhânđều né tránh rối rít.
Có người không kịp né nhẹ thì bị quở trách, nặng thì phải chịu đòn.
Cả tòa thành tràn ngập một hơi thở hung ác và máu lạnh, không có lấy một tia cảm tình.
Sở Mặc đi, mắt thấy phía trước có một đội ngũ của một mắt tổ cảnh, không phi trong không trung mà lại hoành hành trên đường phố.
Một phái nữ một mắt trong số đó chỉ có tu vi thánh nhân, tay dắt một đứa trẻ một mắt, thoạt nhìn đứa trẻ kia vô cùng yếu ớt, xem ra chỉ cócảnh giới Chân Tiên.
Nếu ở thời xưa tại đại vực Viêm Hoàng, cảnh giới Chân Tiên cũng không coi như yếu. Thậm chí nếu đổi thành bây giờ cũng không tính yếu. Dựa theo tỉ lệ mà nói, tu sĩ cảnh giới này cũng không gặp nhiều. Nhưng ở đây, Chân Tiên lại là sinh linh thuộc hàng cực kỳ yếu.
← Ch. 2012 | Ch. 2014 → |