← Ch.2217 | Ch.2219 → |
- Sau vô số năm thăm dò, tìm kiếm, hiện tại biết được con đường này thực sự là gian khổ. Nếu như không phải đã làm thành trận đồ, ta thực sự không nhịn được mà muốn từ bỏ. Mặc dù có tuổi thọ vạn cổ bất diệt, nhưng tịch mịch thì tịch mịch, ai có thể hiểu được chứ? Hầu hết thời gian nghiêm túc ngẫm ra thì người ta tại sao phải theo đuổi sự vĩnh hằng? Tựa như sinh linh vạn vật thông thường trong thế gian này, xuân sinh thu tàn... có gì không thích chứ? Ta đã không nhớ ra người yêu cuối cùng có dáng vẻ thế nào nữa rồi. Ta cũng sắp quên mất hậu thế của ta bây giờ ở nơi nao. Rốt cục ta đang theo đuổi cái gì? Ta đi con đườngnày, rốt cuộc là có phải là con đường chính xác hay không? Ta cũng hơi mê man.
Sở Mặc xem đến đó thì nhẹ nhàng thở dài, thì thào nói:
- Ta cầu là thân ở đỉnh cao nhất nhưng không phải cô độc, vẫn có thân bằng, cố hữu ở bên cạnh.
Sau đó, hắn tiếp tục đọc.
- Ta muốn hỏi cho ra nhẽ nên phân thân đi tìm hỏi Phật Đà Vô Lượng. Kết quả là nhận được đáp án vô cùng tiêu cực. Vô Cực nói cho ta biết: Đạo khả đạo, phi thường đạo. Phật Đà nói với ta, tất cả hứa hẹnnhư điện cũng như sương. Điều đó lúc đó theo ta thấy thì quả thực quá tiêu cực. Lý luận Vô Cực có thể hơi làm ta để tâm. Nhưng quan điểm của Phật Đà ta thật không thể tiếp thu nổi. Chỉ có điều hôm nay đã qua nhiều năm, khi ta viết bộ Cổ sử này, ta thật ra đã hiểu. Cũng hiểu lòng dạ hai người đó rộng lớn như thế nào. Nhưng ta hiểu được thì sao? Ta đã phải chịu kiếp nạn rồi.
Gặp nạn?
Sở Mặc nhìn thấy thế thì không nhịn được mà nhướng mày.
Hắn giật mình, có cảm giác gì đó khó tả. Sau đó nhìn xuống dưới.
- Ta đã ý thức được Người quan sát đã để mắt tới ta. Ta có hành động gì thì dưới cái nhìn của họ vẫn là trò đùa ngây thơ. Phong Thần bảng... Đồ chơi này ngoại trừ bẫy người, thực sự không có ý nghĩa gì. Ta rất muốn tiêu hủy toàn bộ nó. Nhưng tiếc là không còn kịp nữa.
Phong Thần bảng!
Trên mặt Sở Mặc có vẻ cực kỳ kinh ngạc, miệng của hắn há to, dường như có thể nhét vừa cả quả trứng ngỗng. Bởi vì xem tới đây, hắn đột nhiên ý thức được người viết ra bản Cổ sử này... lại là tổ tiên Vương tộc Sở thị luyện chế ra Phong Thần bảng!
- Trời ạ!
Sở Mặc nhịn không được mà kêu lên kinh ngạc.
Có rất ít chuyện có thể thật sự khiến Sở Mặc chấn động tới mức này.
Nhưng đó... đó cũng làm người ta quá khó tưởng nổi rồi.
Đây há chẳng phải là nói Linh Thông Thượng Nhân, kỳ thực rất sớmrất sớm trước đây cũng đã biết được tất cả? Biết được lão lấy được ngọc giản thật ra là do vị tổ tiên kinh thế tuyệt diễm của vương tộc Sở Thị viết, cũng sớm hiểu ra tất cả thân thế của Sở Mặc?
Nhưng mặc dù lão biết được tất cả thì bố trí của lão cuối cùng vẫn thất bại.
Điều đó cũng vừa vặn xác nhận một câu nói trong ngọc giản: Thế giới của chúng ta có vẻ vô cùng đặc sắc chính là vì nó tràn đầy sự bất ngờ và không chắc chắn.
Dù cho Thái thượng Cổ Tổ, cũng không thể hoàn toàn làm chủ đượctất cả.
Tâm tình Sở Mặc cực kỳ không yên. Hắn tiếp tục lùi về phía sau để nhìn.
- Những người từng theo ta sau khi ta gặp nạn tất nhiên sẽ sinh phản tâm. Vật như Phong Thần bảng tất nhiên sẽ trở thành nhà giam nhốt vô số sinh linh. Điều đó cũng không phải điều mà ta mong muốn. Nhưng ta cũng bất lực. Hiện tại cũng chỉ có ta mới có năng lực có thể hoàn toàn hủy diệt Phong Thần Bảng được. Nhưng ta lại phải chết. Hy vọng trong đám hậu nhân của ta có thể xuất hiện một thiên tài tới dọn dẹp... hậu quả của tổ tiên nó để lại, nhé?
Chứng kiến việc này, Sở Mặc suýt chút nữa phun ra hết, khóe miệng co rút nửa ngày, cuối cùng, cũng chỉ có thể cảm thán tổ tiên của mình quả thực là một lão ngoan đồng!
Đối mặt với sinh tử, y luôn xem nhẹ, vẫn sử dụng giọng điệu nhạo báng để nói ra tất cả. Loại tâm thái này thật sự khiến người ta bội phục.
Nhìn đến sau cùng, tinh thần thức hải của Sở Mặc đột nhiên xuất hiện một bóng hình nhàn nhạt.
Đúng vậy, là một bóng người rất nhạt, nhưng trong chốc lát Sở Mặccó thể cảm nhận ra được cái bóng!
- Cổ sử này, chính là để ngươi xem.
*Cổ sử: Lịch sử cổ/xưa
Bóng người đó mở miệng nói chuyện, suýt chút nữa khiến cho Sở Mặc giật mình.
- Ngươi là hậu thế bao nhiêu đời của ta nhỉ? Mười ngàn? Một trăm ngàn? Hay là mười tỷ? Thôi bỏ đi, không tính toán cái này nữa, phiền phức quá.
- ...
Sở Mặc không nói lên lời, một câu cũng không nói được.
- Ngươi đừng tưởng cổ sử này ai cũng có thể thấy được, ngươi sai rồi. Cổ sử này chỉ có ngươi có thể thấy được! Tuy là ta cũng không quen ngươi, nhưng ngươi nhất định là hậu thế ưu tú nhất trong tử tôn của ta.
Âm thanh của cái bóng này nghe vào không già, thậm chí tựa như tuổi còn trẻ.
- Ngươi cũng không cần cố gắng đối thoại với ta, lúc ngươi nhìn thấy ta, ta sớm đã chết không biết bao nhiêu năm rồi. Cho nên, ngươi nghe ta nói là được. Cái bóng nói.
Trong lòng Sở Mặc nổi lên cơn sóng không nhỏ. Hắn không ngờ là cổ sử này, Linh Thông Thượng Nhân lại không thấy được! Nhưng Linh Thông Thượng Nhân tại sao giao nó cho mình?
Lúc này, cái bóng nói:
- Trong ngọc giản này có thể thấy trận đồ Thông Thiên pháp trận, đây là tâm nguyện chưa xong của ta, đươngnhiên hy vọng sẽ có một ngày có người có thể giúp ta hoàn thành nó. Nguyên liệu mà Thông thiên pháp trận cần người khác cũng có thể thấy, nhưng những tài liệu đó vốn không hoàn chỉnh, nhưng có rất nhiều loại trên thế giới này đãkhông tìm thấy được nữa. Cho dù là lật cả đáy Thông đạo lêncũng không tìm thấy. Nhưng mà ta không nói, dù sao cũng phải để lại chút hy vọng cho đời sau, không phải sao?
Sở Mặc xạm mặt lại. Hắn chợt phát hiện người này mười phần đã có tám, chín phần là tổ tiên của mình, quả thực là không đáng tin một cách không phải bình thường!
- Nhưng trên thực tế, những tài liệu kia là có thể lấy được.
Tiếng nói của cái bóng, trở nên nghiêm túc:
- Chỉ là, chúng đều nằm trên người của Người quan sát. Điều đó thì khó xử rồi, chúng ta không đánh lại những tên khốn đó. Đương nhiên, nếu như Vô Cực với Phật Đà - hai bị tiền bối chịu giúp, nói không chừng sẽ có cơ hội thành công. Nhưng mà hai vị đó quá chính trực, bọn họ chắc là không ra tay đâu.
← Ch. 2217 | Ch. 2219 → |