← Ch.2385 | Ch.2387 → |
Cái gì mà đại Chúa Trời Hồng Mông Đại Đạo Tử Kim Giới, cái gì Giới Chủ chỗ thế giới bọn họ, hết thảy đều không tồn trong cái thế giới ảo ảnh kia.
Mẹ của gã, mỗi ngày đều lôi kéo tay gã, nói với gã về điều tốt của người đứng đầu Vĩnh Hằng.
Sau đó, mọi người bên người Vu Hồng cũng đều đang không ngừng nhấn mạnh chỗ vĩ đại của người đứng đầu Vĩnh Hằng. Tựa như đại thầnBàn Cổ đã từng, cộng mầm nhỏ yếu ở sâu trong tâm linh, cuối cùng lớn lên thành đại thụ che trời. Cái này ở giữa thế giới ảo ảnh, hình tượng Bàn Cổ đại thần, bị thay đổi thành... người đứng đầu Vĩnh Hằng!
Nhắc tới cũng kỳ quái, đến lúc này, Vu Hồng sớm đã hoàn toàn nghĩ không ra, người đứng đầu Vĩnh Hằng chính là tên lường gạt mà ban đầu gã muốn nhắc nhở chính mình.
Hắn đã lâm vào bên trong thật sâu.
Thậm chí ở chỗ này, gã có thể tùy ý làm bất cứ chuyện gì, một điểm cảm giác giả tạo cũng không có! Trọng yếu nhất, gã có thể cả ngày ở cùng mẹ của gã!
Cảm giác này, mới là hạnh phúc nhất!
Sở Mặc cứ như vậy thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi người, ở trước mặt mình không ngừng nhắc tới người đứng đầu Vĩnh Hằng, sau đó, hắn lưu ý Vu Hồng bên người, có thể rõ ràng cảm giác được cổ khí tức truyền tới từ trên người Vu Hồng đủ để chứng minh, Vu Hồng... là bị sa vào rồi.
Thoạt nhìn, loại thủ đoạn này của người đứng đầu Vĩnh Hằng thật là rất cường đại, cũng không biết y dùng thủ đoạn này đã khống chế baonhiêu người?
Sở Mặc thầm nghĩ nói: Có nên đánh thức Vu Hồng? Rồi lại, xuất kỳ bất ý... Thình lình cho người đứng đầu Vĩnh Hằng một kinh hỉ?
Đúng lúc này, người đứng đầu Vĩnh Hằng đột nhiên khẽ cau mày sau đó, khóe miệng trực tiếp tràn ra một vệt máu.
Điều này làm cho Sở Mặc mừng rỡ không thôi, không biết vì sao y trong lúc bất chợt sẽ có phản ứng.
Lúc này, chỉ thấy người đứng đầu Vĩnh Hằng cau mày nhìn phía y, sau đó, cặp mắt kia của y, trở nên càng thâm thúy hơn, thanh âm của y, cũng biến thành đặc biệt trầm thấp:
- Các ngươi phải lấy linh hồn thề, vĩnh viễn đều phải thần phục với người đứng đầu Vĩnh Hằng, vĩnh cửu không thể phản bội, nếu không...... Linh hồn của các ngươi sẽ gặp đại kiếp nạn muôn đời, đồng thời... Trọn đời không được siêu sinh!
Sau đó, người đứng đầu Vĩnh Hằng oa một tiếng, phun ra một ngụm tiên huyết!
Cường khống giới chủ cùng cảnh giới, cùng một cái người kinh khủng hơn nắm giữ truyền thừa Bàn Cổ, với hắn mà nói cũng là một cáigánh nặng vô cùng vĩ đại!
Lúc này, chỉ nghe thấy Vu Hồng nói rằng:
- Ta... Vu Hồng, lấy...
Trong lòng Sở Mặc biết không ổn, quả nhiên, người đứng đầu Vĩnh Hằng bên kia đã đem ánh mắt hoài nghi trực tiếp nhìn về phía Sở Mặc. Trong ánh mắt mang theo nghi hoặc vô tận, đồng thời còn có một cảm giác khiếp sợ mãnh liệt!
Hắn nằm mộng cũng không nghĩ tới, loại thần thông này của hắn, dĩ nhiên mất hiệu lực? Cư nhiên lại không có bất kỳ tác dụng gì trên thân một người đạt cảnh giới Đại Tổ!
Hắn cư nhiên không có phát thệ!
Ánh mắt của Sở Mặc, trong giây lát mở ra nhìn người đứng đầu Vĩnh Hằng, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt. Sau đó, trực tiếp vận hành thời gian Bàn Cổ.
Bịch!
Thời khắc này Sở Mặc trực tiếp đập tới một đống lớn thời gian BànCổ.
Sở Mặc cơ hồ là lập tức, vận dụng toàn bộ đạo hạnh của chính mình tới thi triển thời gian Bàn Cổ!
Hiệu quả này, cũng rõ ràng đến mức làm người ta hầu như không thể tin.
Người đứng đầu Vĩnh Hằng lập tức giống như già hơn rất nhiều tuổi, gương mặt vốn giống như thiếu niên trực tiếp trở nên vừa đen vừa gầy, nếp nhăn dày đặc, trên người vốn tràn ngập vô tận tinh khí thần, lập tức trở nên suy kiệt vô số lần! Cùng lúc đó, Sở Mặc nghiêm khắc đá một cước vào cái mông của Vu Hồng, đá hắn bay ra ngoài, cũng cắt đứt lời thề đang phát hạ của Vu Hồng.
Vu hồng chợt phun ra một ngụm tiên huyết, sau đó cả người, lập tức khôi phục bình thường.
Sau khi khôi phục bình thường, tốc độ phản ứng của Vu Hồng nhanh đến mức khó mà tin nổi.
Không hổ là tu sĩ đỉnh cấp của nhân tộc ma luyện lớn lên từ năm tháng vô tận trong chiến đấu, gã căn bản không có bất luận lời nói nhảmgì, xoay vòng búa Bàn Cổ, vận hành Bàn Cổ khai thiên, xuất ra một búa về phía đầu của người đứng đầu Vĩnh Hằng.
Răng rắc!
Một búa này, trực tiếp chặt thành phân nửa!
Người đứng đầu Vĩnh Hằng phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa. Thanh âm kia thưc sự thê thảm, khiến người gặp rơi lệ người nghe thương tâm.
Bởi vì lúc trước y tiêu hao quá, dã tâm của y cũng quá lớn, dĩ nhiênlà muốn mạnh mẽ thu phục Sở Mặc cùng Vu Hồng, làm cho hai người bọn họ, biến thành nô lệ của y. Sau đó, thông qua phương thức khống chế hai người này, đạt được Bàn Cổ truyền thừa, do đó đạt được càng nhiều... chỗ tốt hắn vốn không thể thu được!
Lòng ham muốn quá lớn, như rắn nuốt voi!
Đại xà nuốt voi có lẽ sẽ thành công, nhưng tương tự... Cũng sẽ gặp nguy hiểm bị phình bụng!
Hiện tại, người đứng đầu Vĩnh Hằng rõ ràng cho thấy là đã bị phình bùng! Nói cách khác, bằng vào một búa này của Vu Hồng, dù cho mạnh mẽ vô song như thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối không thể trực tiếp đem đầu của người đứng đầu Vĩnh Hằng chặt ra phân nửa.
Lúc này, người đứng đầu Vĩnh Hằng cũng trực tiếp vận dụng bí thuật cấm kỵ, làm cho nguyên thần của mình ở thời khắc này trở nên cường đại vô số lần, gần như sẽ khôi phục trạng thái tột cùng nhất. Từ Đầu lâu ở giữa tránh thoát được.
Nhưng bộ thân thể này của y bị Sở Mặc trực tiếp bắt lại, ném vào thế giới trong Thần Giám đi.
- Ngươi muốn chết!
Nguyên thần của người đứng đầu Vĩnh Hằng vô cùng phẫn nộ.
Sở Mặc cầm lấy thân thể của y thu vào muốn làm gì, tự nhiên không cần nói nhiều. Nhất định là muốn luyện hóa, sau đó dùng tới luyện đan, luyện khí... Bởi vì trên thân thể người đứng đầu Vĩnh Hằng, cho dù là một sợi tóc đều là Chí Bảo đỉnh cấp thật sự!
Nhưng này dù sao cũng là thân thể của y!
Há có thể bị người tùy tùy tiện tiện luyện hóa? Sở Mặc chỉ cười nhạt:
- Ta mặc kệ ngươi ở đó khoe khoang đã rất lâu rồi, cũng phải cho ta thu chút lợi tức chứ?
- A phốc!
Ngay cả là trạng thái nguyên thần, người đứng đầu Vĩnh Hằng vẫn có cảm giác bị tức muốn hộc máu.
Sở Mặc cùng Vu Hồng liếc nhìn lẫn nhau một cái, hai người thần giao cách cảm bay thẳng vọt tới chỗ người đứng đầu Vĩnh HằngLoại thời điểm này không hạ sát thủ, còn đợi khi nào?
← Ch. 2385 | Ch. 2387 → |