← Ch.2402 | Ch.2404 → |
Vu Hồng vẻ mặt lãnh khốc nói:
- Kỳ thực điều này, cũng chính là nguyên nhân thiên nhân ghét loài người, bất quá, ta cho là điều này mới là quy luật sinh tồn tốt nhất. Quy luật cạnh tranh tự nhiên, ta nên biết thích nghi để sống, điều này không có gì không tốt. Cả ngày nghĩ không làm gì có thể an nhàn mà sống, hẳn là nên bị loại bỏ ngay.
Lời nói này của Vu Hồng xem ra có chút cực đoan nhưng trên thực tế, nói như vậy cũng rất có đạo lý.
Sở Mặc nhìn hắn, gật đầu:
- Đánh, dĩ nhiên là phải đánh. Bất quá, chúng ta hiện có hai người. Những người đang trong thế giới Thần Giám, hiện nay... Còn chưa thích hợp tham dự vào trận chiến này.
Vu Hồng vẻ mặt thành thật nói:
- Một mình ta là đủ rồi! Những người trong thế giới Thần Giám chỉ cần xây dựng lại thế giới này thôi! Chủ thượng, ta xin đánh!
Vu Hồng nói, quỳ một gối xuống, nhìn Sở Mặc nói tiếp:
- Chủ thượng, thời gian của chúng ta không nhiều như trong tưởng tượng. Sự ngã xuống của người đứng đầu Vĩnh Hằng và chủ ba thế lực lớn, tất nhiên sẽ gây nên sự chú ý của tứ đại Thiên chủ. Nói khôngchừng, cao thủ của Tứ Đại Thiên lúc này cũng đã bắt đầu đến nơi này tìm chúng ta rồi. Cho nên, nhất định trước khi những cao thủ thiên nhân đó đến đây thì phải hoàn toàn ổn định thế giới này. Thế giới thân thể của cổ thần không thể loạn, cũng không chịu nổi sự rung chuyển quá lớn. Một mình ta là đủ rồi. Nếu như chúng ta có một nhánh đại quân, ngược lại có chút phiền phức. Cuộc chiến đó, nhất định sẽ không ngừng không nghỉ.
- Ý của ngươi là? Sở Mặc nhìn Vu Hồng.
Vu Hồng từ tốn nói:Trảm thủ.
Sở Mặc nhìn Vu Hồng:
Ngươi... tự bảo trọng!
- Yên tâm đi! Vu Hồng thoáng nghĩ, cầm trong tay búa Bàn Cổ:
Ta có nó.
Đất Vĩnh Hằng, sau thời kỳ do chủ Vĩnh Hằng đứng đầu. Đại tướng dưới trướng Sở Mặc là Vu Hồng, một mình tự thành một quân. Trực tiếp hướng về phía trận doanh của những người phản kháng kia, giết sạch. Sở Mặc thì bắt đầu chọn chỗ, hắn phải tìm một chỗ thật thích hợp làm cứ điểm. Sau đó, dẫn từng nhóm những người đang ở trong thế giới Thần Giám lần lượt đến nơi đây.
Thế giới này đã bị chủ Vĩnh Hằng và ba thế lực lớn ảnh hưởng quá sâu, cần một thành phần chính để thay đổi tất cả thế giới.
Hai người thừa kế của Bàn Cổ chia binh hai đường, mạnh ai nấy làm. Sau mười sáu năm Thần Giám, tin thắng trận thứ nhất truyền đến.
- Tự xưng Vu Hồng đại tướng quân dưới quyền Sở Mặc, một mình một ngựa, tiến vào ngay trong đại quân vương triều Bốc thị, một phen huyết chiến, chém giết bảy tên cường giả cảnh giới Đại tổ. Toàn thân trở ra.
Tin tức này, làm cho toàn bộ đất Vĩnh Hằng đều kinh hãi.
Đến lúc này, rất nhiều người mới bỗng nhiên thức tỉnh, bất chợt phát hiện hóa ra một người cũng có thể đối kháng với cả một quân đội. Cuối cũng hiểu rõ, đất Vĩnh Hằng lần này đúng là hoàn toàn thay đổi rồi!
Đại quân trong vương triều Bốc thị còn có rất nhiều người mạnh, nhưng lại bị Vu Hồng đánh đến sợ hãi.
Một người một búa, quả thực như thần hạ phàm. Ở trước mặt hắn, tu sĩ cảnh giới đại tổ căn bản không chống đỡ nổi liền bị chém tới tấp. Hơn nữa, Vu Hồng có năng lực phòng ngự siêu mạnh, vô số người tấn công lên người hắn nhưng hắn lại không hề hấn gì.
Sau khi giết bảy tu sĩ đại tổ cao cấp lại ung dung rút lui, trước khi đicòn cảnh cáo những người đó.
- Mau sớm giải tán quân đội của các ngươi, không cho phép làm xằng làm bậy. Nếu không... dù các ngươi trốn tận chân trời góc biển, tận cùng thế giới, ta cũng sẽ tìm ra các ngươi, chính tay giết chết!
Trước đó, không có ai sẽ để ý tới uy hiếp của Vu Hồng. Nhưng sau khi hắn đã giết bảy đại lão cao cấp của vương triều Bốc thị, lời nói này của hắn lại làm cho tất cả tu sĩ vương triều Bốc thị trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Đại quân của vương triều Bốc thị lúc này tuy chưa đến nước hoàntoàn mất đi lòng quân, nhưng cũng không lâu nữa trong lòng của rất nhiều người đều nảy sinh ý muốn rút lui.
Nếu như không phải còn lại một vài tu sĩ cao cấp, còn đang liều mạng dẹp yên, nói không chừng lúc Vu Hồng đi đã hoàn toàn sụp đổ.
Mà lúc này, Sở Mặc cuối cùng cũng đã chọn được một chỗ.
Nơi đây là khu trung tâm của tất cả đất Vĩnh Hằng. Vốn dĩ nơi này là cương vực của chủ Vĩnh Hằng. Nhưng địa phương này dân cư rất ít, trong vạn dặm cương vực hầu như tất cả đều bị bao trùm bởi núi non trùng điệp. Bên trong dãy núi có từng đại dương mênh mông, có đồngbằng rộng lớn, có sa mạc vô tận, tinh khí vô cùng dồi dào.
Nhưng bởi vì đất Vĩnh Hằng thực sự quá lớn, đối với những sinh linh của đất Vĩnh Hằng mà nói, căn bản là không thể lấp đầy thế giới vô tận này.
Sở Mặc chọn nơi đây là vì khi hắn dùng phong thủy thần thông để di chuyển toàn bộ đất Vĩnh Hằng, phát hiện phong thủy nơi đây kỳ lạ nhất. Cơ hồ là ngọn nguồn của tất cả địa mạch trên đất Vĩnh Hằng.
Từng dải long mạch, gần như tất cả đều bắt đầu từ nơi này. Nhưng tại sao những người đứng đầu Vĩnh Hằng lại không xây thành trì ở đây? Sở Mặc thấy chắc là những người đó đều biết rõ, bọn họ không thể đè ép được khí vận ở nơi này!
Chỉ có người thừa kế chân chính của Bàn Cổ mới có thể áp số mệnh ở nơi này.
Đổi thành người khác, cho dù là chủ Vĩnh Hằng đến đây cũng sẽ mất linh.
Cho nên, Sở Mặc trực tiếp đem đô thành tương lại đến nơi này. Sau đó, hắn đã mở cửa của thế giới Thần Giám. Lão hòa thượng cùng lão đạo sĩ, còn có những người khác trong vương tộc Sở thị, nhóm đầu tiên đến từ thế giới Thần Giám..
Tu vi của lão hòa thượng cùng lão đạo sĩ cao thâm nhất, Đại tổ bình thường đều hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ. Đạo hạnh của bọn họ tự nhiên liếc mắt nhìn ra được sự khác thường của nơi này.
Những người khác tuy vẫn chưa tới cảnh giới đại tổ, nhưng cũng nhìn ra được nơi này rất tốt.
Lão đạo sĩ nhích đuôi lông mày, nhìn Sở Mặc:
- Thế nào? Lão hòa thượng khẽ niệm phật hiệu, mặc dù không đặt câu hỏi nhưng cũng nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc cũng dùng thần niệm truyền lại tin tức đơn giản nhất. Báo những chuyện đã xảy ra cho những người có mặt.
Trong mắt lão đạo sĩ chợt lóe tia sáng, liền nói:
- Vô Lượng Thiên Tôn! Vô Lượng Thiên Tôn! Tốt! Tốt! Tốt!
Lão hòa thượng thì niệm phật hiệu, trong tay, một chuỗi tràng hạt đã trải qua năm tháng vô tận, ông cũng niệm thật nhanh:
A di đà phật... Còn những người khác như Sở lão, Ma Quân, Phiêu Linh Nữ Đế, Kỳ Tiêu Vũ, Thủy Y Y, Sở Đồng, Sở Hiên... , thì hầu như tất cả đều bị tin tức này làm cho rung động khó có thể giữ được bình tĩnh. Căn bản là nói không ra lời.
← Ch. 2402 | Ch. 2404 → |