← Ch.0334 | Ch.0336 → |
Tiểu Sài Khuyển từ sớm đã nhảy ra khỏi túi áo của Sở Mặc, nó đặc biệt mẫn cảm với Huyết Sát Khí trên người của Sở Mặc. Tiểu Sài Khuyển đang chạy vòng quanh Sở Mặc và cất tiếng sủa liên hồi nhưng không dám lại gần.
Cũng may là lúc này không có ai ở bên cạnh Sở Mặc, nếu không thì chắc chắn sẽ bị làm cho sợ hãi phát khiếp.
Thương Khung Thần Giám ở trước ngực của Sở Mặc cũng có những sự thay đổi vô cùng lớn.
Vết máu nhỏ bằng chừng hạt gạo trên bề mặt của Thương Khung Thần Giám càng lúc lại càng trở nên rõ rệt hơn!
Nếu như Sở Mặc nhìn thấy nó thì chắc chắn sẽ nhận ra được ngay huyết nguyệt nhỏ như hạt gạo đó chính là viên huyết nguyệt mà hắn đã nhìn thấy khi còn ở trên thảo nguyên, sau này nó bị Thí Thiên một đao trảm rơi mất! Thế nhưng nó không hề hoàn toàn biến mất mà vẫn còn rớt lại trên Thương Khung Thần Giám.
Không gian bên trong Thương Khung Thần Giám thay đổi một cách mãnh liệt, tựa như phong vân biến huyễn.
Trước tiên là đám Tạo Hóa Ngư được nuôi trong hồ vốn dĩ đều yên lặng an nhàn bơi qua bơi lại. Nhưng cùng với sự hấp thụ của Huyết Sát Khí mà đám Tạo Hóa Ngư đó bắt đầu trở nên bất an mà nhảy toán loạn trên mặt hồ.
Cái cây nhỏ bé xám xịt kia đã bắt đầu đâm chồi lá xanh với một tốc độ khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi, rồi chẳng mấy chốc nó bắt đầu phát triển thành một cây xanh rậm rạp. Trên cành cây thậm chí còn trổ rất nhiều những bông hoa màu trắng.
Tảng đá màu xanh thẫm đó mới thay đổi nhiều nhất!
Vết máu ở trên mặt tảng đá càng lúc càng rõ rệt; huyết quang càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Khi hơn bảy mươi vạn đạo Huyết Sát Khí đã tràn vào bên trong không gian đó thì hình dạng bên ngoài của tảng đá xanh đó... cuối cùng cũng bắt đầu có sự thay đổi. Từ một viên đá lớn hình dạng không theo bất cứ một quy tắc nào, dần dần... nó biến thành một tảng đá có hình dạng của một chiếc lò luyện đan màu xanh.
Tuy nó vẫn là một vật thể hữu thực, vẫn là một tảng đá, nhưng hình dạng thì... lại đã hoàn toàn thay đổi.
- Tám mươi vạn... tám mươi lăm vạn... chín mươi lăm vạn!
Sở Mặc nhìn về phía đằng xa kia một cái, dưới sự tấn công của Phong Dực Long, đội tiềm trạm quân Đại Tề bị đánh cho tan tác đã gần như bị tiêu diệt hoàn toàn.
Ngay cả đến tiếng kêu thét chết chóc... cũng đã nhỏ hơn trước rất nhiều.
Chỉ còn vẫn có thể nghe thấy một số những tiếng kêu thảm thiết. Đó là những si binh Đại Tề vẫn chưa chết.
- Đám sĩ binh Đại Tề trong thông đạo... chỉ còn lại tầm năm vạn người mà thôi...
Sở Mặc cũng không khỏi rùng mình một phen.
Bách vạn đại quân... Đội quân lớn nhất mà hắn từng chứng kiến cũng chỉ tầm có hơn chục vạn người mà thôi. Bách vạn đại quân oai hùng đồ sộ đến như thế nào thì hắn chưa từng chứng kiến. Nhưng Sở Mặc có thể tưởng tượng ra rằng đó là một cảnh tượng hoành tráng đến mức nào.
Cờ bay phấp phới, từng hàng dài nối đuôi nhau không thấy được đầu cuối, trùng trùng điệp điệp, kéo dài đến hết tầm mắt.
Vậy mà nay chưa đến quá nửa ngày mà chẳng mấy chốc đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
- Thông đạo trong dãy núi Thiên Đoạn... quả thực là một thông đạo ăn thịt người!
Sở Mặc khẽ lắc đầu, chính vào lúc đó, một vài đạo Huyết Sát Khi rất cường mạnh lần lượt bay vào bên trong Thương Khung Thần Giám ở trước ngực của hắn.
Không biết vì sao nhưng mấy đạo Huyết Sát Khí đó sau khi xoay tròn một hồi trong Thương Khung Thần Giám thì lại thẩm thấu nuôi dưỡng cho Sở Mặc.
Hắn có cảm giác một luồng sức mạnh rất lớn đang trào lên trong kinh mạch của mình.
Thoạt đầu Sở Mặc khẽ ngây người kinh ngạc, sau đó thì hắn dần dần hiểu ra: không ngờ được rằng Thương Khung Thần Giám... lại không còn cần Huyết Sát Khí nữa!
Gần một vạn sinh linh tử trận hình thành một Huyết Sát Khí vô cùng kinh hoàng.
Tiếp theo đó, Thương Khung Thần Giám không ngừng chuyển hóa số Huyết Sát Khí đó thành một nguồn năng lượng thuần khiết để nuôi dưỡng Sở Mặc. Hắn cảm nhận được sự thay đổi kinh hoàng đó một cách sâu sắc.
Ầm!
Sự giới hạn của đỉnh cao Thiết Cốt Cảnh dường như đã được đả thông chỉ trong chớp mắt!
Nguồn năng lượng mà Huyết Sát Khí hình thành nên chỉ trong thoáng chốc đã hòa quyện vào bên trong huyết mạch của Sở Mặc.
Hắn cảm nhận được huyết mạch của mình thoáng một cái hừng hực bốc cháy lên.
Sự đau khổ đó khiến cho hắn thậm chí không kìm nén nổi cơn đau mà phát ra những tiếng kêu đau đớn!
Một sự đau khổ không có cách nào hình dung được, huyết mạch bị thiêu đốt... Nếu là một người phổ thông thì có lẽ đã chết ngay tại chỗ luôn rồi.
Sở Mặc bắt đầu khởi động vận hành Thiên Ý Ngã Ý một cách điên cuồng. Lúc này Thiên Ý Ngã Ý dường như cũng gần như hoàn thiện rồi. Cùng với tốc độ của sự vận hành tâm pháp, nỗi đau khổ không sao chịu đựng được đó ít nhiều cũng được giảm bớt đi một chút, nhưng vẫn ở mức độ không sao gánh chịu được.
Huyết Sát Khí vẫn đang không ngừng bay vào bên trong Thương Khung Thần Giám. Đồng thời Thương Khung Thần Giám lúc này đang dần dần biến mất từng chút từng chút một.
Đến phút cuối thì nó đã hoàn toàn biến mất trước ngực của Sở Mặc, ở bên trên ngực của hắn chỉ còn lưu lại một vết ấn mờ nhạt mà thôi. Nếu không nhìn cho thật kỹ thì thậm chí sẽ không thể nào phát hiện được ra!
Sở Mặc của lúc này đã hoàn toàn không còn để ý được đến mấy chuyện đó nữa. Trong đầu của hắn thậm chí hoàn toàn trống rỗng. Sở Mặc gần như vận hành Thiên Ý Ngã Ý một cách bản năng.
Trận chiến dưới núi đã bước vào hồi kết thúc.
Hà Húc dẫn theo hơn năm nghìn người đi lùng sục tung tích của đám tiền trạm quân.
Nói đến mà khiến cho người ta phải kinh ngạc. Giành được chiến thắng lớn đến như vậy mà bên phía Hà Húc chỉ có hơn chục người bị thương, trong số đó có một người còn là vì bản thân bất cẩn mà ngã xuống hố nên mới bị trặc chân... Điều này quả thực khiến cho người ta không thể tin nổi!
Chỉ có thể nói rằng đám người bọn họ quá quen thuộc với tất cả những gì ở dãy núi Thiên Đoạn này rồi, hơn nữa thực lực của bọn họ lại quá mạnh!
Một đám binh sĩ trước nay chưa từng thiếu Nguyên Thạch để tu luyện, trong số bọn họ cảnh giới thấp nhất cũng đã đạt đến Nguyên Quan cảnh giới, vì thế nên chiến lực của đạo quân này đương nhiên là đủ để khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Rồi lại chẳng biết vô tình hay hữu ý mà phút chót lại nhận được sự giúp đỡ của Nguyên Thú Cửu Giới, có được chiến thắng vẻ vang đến như vậy cũng chẳng có gì là lạ.
Từ đầu chí cuối, Phong Dực Long không nói bất cứ một câu nào. Sau khi đã tiêu diệt một phần mười tiền trạm quân Đại Tề thì nó lặng lẽ bay đi mất.
← Ch. 0334 | Ch. 0336 → |