← Ch.0484 | Ch.0486 → |
Ngoại trừ những cái tên trên bảng xếp hạng còn để lại cho hắn chút ít ấn tượng ra, thì còn lại hắn đều chưa từng nghe tới. Cho nên cũng không lấy làm lạ lùng gì, chắp tay hướng về phía Lưu Vân nói:
- Lâm Bạch ra mắt Lưu Vân tiên tử.
Tuy Phùng Xuân bảo hắn gọi nàng là tỷ tỷ, nhưng hắn cũng chẳng dám gọi lung tung, nhỡ may người ta không thích, vậy hắn sẽ mất mặt thế nào chứ.
Lưu Vân nhìn Sở Mặc cười khẽ:
- Về sau mọi người đều là bạn bè của nhau, ngươi gọi ta là Lưu Vân cũng được, hoặc cũng có thể gọi ta là Lưu Vân tỷ.
- Vậy, ta gọi ngươi là Lưu Vân tỷ đi.
Sở Mặc cười vui vẻ vô cùng.
...
Lúc này, kỳ thực Sở Mặc cũng không nghĩ gì nhiều, cho dù biết rõ thân phận cô gái này hẳn là không đơn giản, nhưng hắn cũng không để ý cho lắm.
Bởi hắn tin, chỉ với năm mươi viên Thiên Nguyên Đan chất lượng hoàn hảo này, cũng đã đủ để hắn đổi lấy sự coi trọng của Linh Đan Đường rồi!
Lúc này, Phùng Xuân lấy luôn một túi tiền từ trong người ra, đưa cho Sở Mặc nói:
- Số thiên tinh thạch ở bên trong là tiền công cho lần luyện chế đandược này, lúc trước đã nói chỉ cần ba mươi viên, nếu nay ngươi đã lấy ra những năm mươi viên, sòng phẳng như vậy, phía ta đây đương nhiên cũng không thể để ngươi phải chịu thiệt thòi rồi.
Sở Mặc nhận lấy, vừa mở ra xem liền không khỏi giật mình sửng sốt, lẩm bẩm nói:
- Chỗ này quá nhiều rồi... Ta không thể nhận được!
Túi tiền này cũng là một chiếc túi trữ đồ, số thiên tinh thạch bên trong viên nào viên nấy ẩn chứa một ánh sáng tinh túy, đều là cực phẩm. Hơn nữa, trong túi này, có tới chừng hơn một ngàn viên thiên tinh thạch!Cho dù Thiên Nguyên Đan chất lượng hoàn hảo có quý báu tới mức độ nào đi chăng nữa, thì năm mươi viên Thiên Nguyên Đan này của Sở Mặc, cùng lắm cũng chỉ trị giá năm trăm viên thiên tinh thạch cực phẩm mà thôi, dù thế nào đi nữa cũng không thể đáng giá những hơn một ngàn viên thiên tinh thạch như vậy được.
- Sao, chê ít ư?
Đế Chủ Phùng Xuân giả bộ tức giận, nhìn Sở Mặc nói:
- Cảnh giới của ngươi yếu quá, chỗ thiên tinh thạch này hẳn cũng đủ cho ngươi tu luyện tới cảnh giới rất cao rồi, hơn nữa, về sau ngươi cũng sẽ còn được nhiều hơn mà!Nói xong, Đế Chủ Phùng Xuân nói với Lưu Vân:
- Được rồi, ta còn có việc, phải đi trước, ngươi với Lâm Bạch cứ đi dạo lòng vòng trong Huyễn Thần thành đi.
Sau đó, lại nói với Sở Mặc:
- Lần luyện chế đan dược tiếp theo, ta sẽ giao trực tiếp cho chưởng quầy Linh Đan Đường ở đây, kể cả những dược liệu khác, ngươi cứ tới thẳng đây lấy là được rồi!
Đế Chủ Phùng Xuân nói xong nháy mắt với Lưu Vân, sau đó thoắt cái biến mất. Xuất hiện một Luyện Đan Sư, có thể tăng tỷ suất thành công của việc luyện ra đan dược chất lượng hoàn hảo lên tới năm mươi phần trăm lợi hại như vậy... Cho dù ở Linh Đan Đường thì đây cũng là một việc lớn đáng để quan tâm chú trọng nhất rồi.
Những gia chủ kia tuy rằng đều mê mẩn với việc truy tìm con đường chí tôn. Nhưng việc lớn thế này... Bọn họ cuối cùng cũng phải ra mặt, tỏ thái độ một chút chứ!
Trong phòng chỉ còn lại Lưu Vân và Sở Mặc, bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên có chút lúng túng ngại ngần. Tuy rằng vừa rồi đã chào hỏi lẫn nhau, cũng tính là quen biết, nhưng chung quy lại thì vẫn là hai người lạ mặt mới gặp lần đầu.
Hơn nữa, Sở Mặc còn loáng thoáng cảm thấy, hình như Đế Chủ Phùng Xuân đang cố đẩy hai người xích lại gần nhau.
Vì thế, Sở Mặc ngẩng đầu, thoáng nhìn Lưu Vân, nói:
- Vậy, Lưu Vân tỷ nhất định là còn nhiều việc bận rộn phải không?
Ta cũng phải về báo cáo với sư phụ, hay là chúng ta...
Lưu Vân vốn cũng hơi bực vì cửu thúc ném một mình nàng lại chỗ này, nhưng sau khi nghe xong những gì Sở Mặc nói, lập tức liền lắc đầu:
- Ta?
Ta không có việc gì cần làm cả. Không phải cửu thúc vừa nói để ta mang ngươi đi dạo một vòng Huyễn Thần thành hay sao?
Đi thôi, ta dẫn ngươi đi ăn thứ ngon!
Nếu Sở Mặc mà biểu lộ ra bộ dạng vừa thấy nàng liền nhỏ rãi ngây ngẩn như đám con cháu nhà quyền quý kia, chỉ sợ Lưu Vân đã sớm cho hắn ăn một cái tát rồi.
Nhưng là hiện tại, vì Sở Mặc để lộ vẻ hơi chống cự, thành ra lại khiến cho Lưu Vân nảy sinh ra chút hứng thú, cũng không đợi Sở Mặc từ chối liền nhanh chân ra ngoài trước. Đám trưởng quầy và tiểu nhị của Linh Đan Đường vừa thấy Lưu Vân, thì đến thở cũng không dám thở mạnh. Toàn bộ cúi đầu, cung kính tiễn hai người ra ngoài.
- Hình như bọn họ rất sợ ngươi.
Đi trên đường của Huyễn Thần thành, Sở Mặc thuận miệng nói.
- Bọn họ không sợ ta, mà là sợ thân phận của ta.
Lưu Vân thoáng nhìn Sở Mặc, thản nhiên nói:
- Ta là con gái út của đại chưởng quỹ Linh Đan Đường, cha ta lại là anh em máu mủ ruột già với cửu thúc đấy!- Hóa ra là tiểu công chúa của Linh Đan Đường, thất lễ, thất lễ!
Sở Mặc hành lễ với Lưu Vân bằng bộ mặt vô cùng thành thật.
Lưu Vân cười khúc khích:
- Thôi đi, đừng có cho là ta không biết chút ý đồ cỏn con đó của ngươi, có phải ngươi đang ước gì ta khẩn trương cách ngươi thật xa, để ngươi có thể về nhà luôn rồi hiếu kính sư phụ hay không?
Vẻ mặt Sở Mặc lập tức liền lộ vẻ xấu hổ khi bị người ta bắt thóp.
Lưu Vân mỉm cười vỗ vỗ vai Sở Mặc, nói:
- Được rồi, cũng không phải có mỗi dịp này, bây giờ ngươi chínhlà một đại phú ông rồi đó nha! Sau này cuộc sống của ngươi sẽ trở nên tốt hơn! Nhưng hôm nay cứ để tỷ tỷ ta mời ngươi! Đi!
Sở Mặc và Lưu Vân đều không chú ý tới, trong góc đường cách đó không xa, có một vị công tử mặc áo gấm đang nhìn bộ dạng thân thiết của hai người với cặp mắt tóe lửa vô cùng hiểm ác.
- Công tử Gia Cát, có muốn đi dạy dỗ thằng ranh không biết trời cao đất dày kia hay không, thật là nghé con mới sinh không sợ hổ, ai cũng dám lân la lại gần!
Một người trẻ tuổi dung nhan dễ nhìn nhưng nét mặt lại hết sức dữ tợn lạnh lùng nói. Công tử mặc áo gấm hít sâu một hơi, nói:
- Trước khi chưa tra xét rõ ràng được lai lịch của tiểu tử kia thì đừng có mà hành động thiếu suy nghĩ, ở đây là Huyễn Thần Thành đấy!
- Mẹ nó, nếu đây mà đang là Thiên giới thì bây giờ ta đã lôi thằng ranh đó ra để ngũ mã phanh thây rồi!
Gã thanh niên khuôn mặt tràn ngập một vẻ âm u lạnh lẽo nói.
Trong con ngươi của tên công tử mặc áo gấm lóe lên một vài tia sáng, hít sâu một hơi, sau đó cười lạnh nói:
- Thoạt nhìn thì Linh Đan Đường có vẻ là một thế lực hùng mạnh, nhưng trên thực tế sự thất bại đã bắt đầu manh nha rồi! Chờ đến khi talôi kéo được hết đám Luyện Đan Sư cấp tông sư của nhà bọn chúng, đến lúc đó, ta rất muốn xem xem, vẻ mặt của Lưu Vân tiên tử ngươi... khi nhìn thấy Gia Cát Xương Bình ta sẽ là như thế nào!
← Ch. 0484 | Ch. 0486 → |