← Ch.0598 | Ch.0600 → |
- Lỗ trưởng lão, chuyện này thực không phải chúng ta có thể làm chủ, ngài đừng làm khó chúng ta. Thanh âm của một cô gái vang lên.
- Làm khó dễ ngươi? Ha ha, ngươi đẹp như vậy, sao ta nỡ làm khó dễ ngươi? Gia chỉ không quen nhìn Phiêu Diêu Cung kia!
Thanh âm kiêu ngạo cười lạnh nói:
- Thôi đi, hôm nay lão tử chọn nơi này, Tứ thông kiếm phái chúng ta muốn nơi này!
Sắc mặt của Vương Thông trầm xuống. Hắn nhận ra âm thanh của nữ trưởng lão Tây Hải phái. Quan trọng nhất, nữ trưởng lão đó là người tình của hắn!
Nữ nhân của mình, dựa vào gì phải ăn nói khép nép trước người khác?
Vương Thông nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Thật có lỗi, Sở Vương bệ hạ, ta đi xử lý một chút!
Nói xong, cũng không đợi Sở Mặc trả lời, Vương Thông trực tiếp đẩy cửa xuống xe ngựa, đi tới nơi có tiếng cãi vã, thản nhiên nói:
- Tại hạ Tây Hải phái trường lão Vương Thông, phụ trách tiếp đón Tông Môn đại hội lần này. Thế nào, Tứ Thông kiếm phái không hài lòng với chỗ tại hạ an bài sao? Nếu bất mãn, có thể tìm tại hạ mà nói, nhưng nơi này là chỗ của Phiêu Diêu Cung, kính xin chư vị dời bước.
Vương Thông không hề khách khí, cho thấy chẳng muốn cho Tứ Thông kiếm phái cái gọi là thể diện.
- Ôi!!!, lời này mà cũng nói được?
Kẻ nói chuyện là trung niên chưa tới bốn mươi, khí tức dũng mãnh nhìn Vương Thông:
- Tứ Thông kiếm phái chúng ta dù sao cũng cao cấp hơn phế vật Phiêu Diêu Cung. Dựa vào cái gì chỗ của họ tốt hơn chỗ chúng ta? Tứ Thông kiếm phái tổng cộng có hơn một trăm người phải chen chúc trong một gian phòng. Đám Phiêu Diêu Cung chỉ có bốn người một thú, dựa vào cái gì chiếm chỗ lớn như vậy? Vương Thông trưởng lão làm việc cũng phải có chữ lý! Ta đơn giản là có lòng bất bình muốn cầu công đạo thôi! Lời này thật khí phách. Ngay cả Sở Mặc trong xe ngựa cũng kinh ngạc, Tứ Thông kiếm phái Lỗ trưởng lão, như vậy đâu có giống bề ngoài lỗ mãng của hắn.
Sở Mặc vốn định xuống xem lại ngồi yên trên xe ngựa. Đồng thời cũng truyền âm không cho Đại Công Kê và tam nữ hành động thiếu suy nghĩ!
Sở Mặc chưa từng nghe nói tới Tứ Thông kiếm phái, nhưng lại có thể cảm giác đối phương đang nhằm vào mình.
Phiêu Diêu Cung nhiều kẻ thù. Sở Mặc cũng không biết rằng đối phương là ai. Cho nên, yên lặng theo dõi kỳ biến mới là phản ứng đúng đắn.
Dù sao nơi này là địa bàn Tây Hải phái, thân là chủ nhà Tông Môn đại hội, nếu cả chút việc nhỏ này cũng không giải quyết được, chỉ sợ bọn họ cũng chẳng coi mìnhra gì. Tốt nhất cứ xem Vương Thông giải quyết chuyện này thế nào.
- Công đạo?
Vương Thông nghe xong nhìn Tứ Thông kiếm phái Lỗ trưởng lão cười ha ha:
- Những lời này Lỗ trưởng lão cũng nói ra được. Đúng là khiến ta cảm thấy bất ngờ đấy.
Lỗ trưởng lão lạnh lùng nhìn Vương Thông:
- Bất ngờ cái gì?
Vương Thông lạnh lùng cười:
- Có phải ngươi nghĩ chỗ ở Phiêu Diêu Cung là do Tây Hải phái an bài không?
- Chẳng lẽ không đúng sao? Lỗ trưởng lão nghi hoặc.
- Về đãi ngộ của Phiêu Diêu Cung, là do cả bốn chưởng môn Cô Thành Nhất Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên cùng quyết định.
Vương Thông thản nhiên nói.
Khi Vương Thông nói xong câu đó, vẻ mặt Lỗ trưởng lão không phải phấn khích bình thường, mà là kinh ngạc không thể tin rồi xấu hổ, vô cùng sinh động. Hắn sợ sệt nhìn Vương Thông:
- Vương trưởng lão nói... thật sao?
Vương Thông không khỏi khinh thường Lỗ trưởng lão, thầm nghĩ nếu ngươi còn dám cứng rắn, mạnh mẽ thì ta sẽ đánh giá cao ngươi một chút, nhưng giờ ngươi sợ sệt như vậy, chẳng lẽ cái vẻ ngang ngược càn rỡ kia chỉ để bắt nạt kẻ yếu hay sao? Nhưng thân là trưởng lão phụ trách tiếp đãi, Vương Thông cũng không đi đắc tội Lỗ trưởng lão, chỉ bình tĩnh gật đầu:
- Đúng thế, có phải Lỗ trưởng lão phải nhìn thư chưởng môn tứ đại phái tự tay viết mới tin?
- Không, bỏ đi, coi như xong. Hắc, nếu chỉ là hiểu lầm, vậy cứ như thế đi.
Lỗ trưởng lão nói xong, mang theo một đám người Tứ Thông kiếm phái tiêu sái bỏ đi.
Vương Thông nhìn bóng lưng Lỗ trưởng lão với vẻ khinh bỉ. Sau đó hắn đích thân dẫn đám Sở Mặc vào trong.
Sở Mặc lơ đãng hoi:
- Phiêu Diêu Cung có tài đức gì, không ngờ khiến tứ đại phái chú ý? Vương Thông vẻ mặt cung kính trả lời:
- Sở Vương bệ hạ tuổi trẻ tài cao, chẳng những thu phục giang sơn ở thế tục mà ở tu luyện giới cũng là nhân tài kiệt xuất, tứ đại phái chú ý cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Sở Mặc cười cười không nói thêm gì nữa, trong lòng ít nhiều thêm cảnh giác.
Tứ đại phái chú ý tới hắn cũng không phải chuyện gì tốt. Tám chín phần mười là muốn mình thăm dò Quy Khư thay họ.
Nhưng Sở Mặc cũng không để ý, bởi vì mục đích của hắn cũng là đi vào Quy Khư!
Vương Thông an bài cho Phiêu Diêu Cung rất tốt, từ chuyện lớn đến từng chi tiếtnhỏ.
Đám người Sở Mặc ai cũng hài lòng.
Nhưng chuyện Tứ Thông kiếm phái muốn cạnh khóe Phiêu Diêu Cung vẫn truyền ra ngoài.
Rất nhiều người nghe xong đều cười nhạo Tứ Thông kiếm phái, đồng thời trong lòng cũng sinh cảnh giác. Không ngờ môn phái trùng hỏa dục sinh ở thế tục này còn khiến đỉnh cấp đại phái như Cô Thành Nhất Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên chú ý.
- Xem ra sau này đối mặt với môn phái đó cần phải cẩn thận.
- Nghe nói trong Phiêu Diêu Cung có hai nữ tử xuất thân từ Phi Tiên..
- Sở Vương kia năm đó từng khuấy đảo Thanh Long đại lục, rất nhiều môn phái ở Thanh Long đại lục và Chu Tước đại lục phải chịu thiệt thòi, hận hắn thấu xương, nhưng người ta vẫn còn sống tốt, đó chính là bản lĩnh!
Mấy người Phiêu Diêu Cung chỉ mất một ngày đã thành công trở thành chủ đề nóng trước Tông Môn đại hội.
Bên Sở Mặc rất an tĩnh, tất cả đều ở chỗ của mình, không ai đi loạn.
Vương Thông cũng lặng lẽ báo cho biết Sở Mặc biết chi tiết Tứ Thông kiếm phái.
- Hóa ra là môn phái phụ thuộc Cô Thành, khó trách...
Sở Mặc nói với Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết
- Hẳn bọn họ đã nghe chuyện xảy ra ở bến tàu nên mới định lấy lòng Cô Thành, không ngờ khéo quá hóa vụng.
Diệu Nhất Nương cười lạnh.
Thẩm Tinh Tuyết khẽ cười nói:
- Phỏng chừng là thấy chúng ta ít người, dễ ức hiếp.
Hoàng Họa hừ lạnh một tiếng:
- Nếu không phải công tử ngăn cản, ta đã xuất thủ, thực lực yếu như vậy cũng dám khiêu khích người khác, thật là không biết sống chết!
Đại Công Kê cụp mắt nói:
- Kỳ thật người muốn tìm phiền toái lúc đó không chỉ có tên ngốc Tứ Thông kiếm phái, chẳng qua Vương Thông kia là người thông minh, trực tiếp nói tứ đại pháiđang chú ý tới chúng ta, cũng gạt hết những phiền toái đó. Tuy nhiên tới khi Tông Môn đại hội chính thức bắt đầu, vẫn sẽ có người không từ bỏ ý định!
- Chúng ta trêu chọc gì họ? Dựa vào cái gì nhằm vào chúng ta?
Thẩm Tinh Tuyết cau mày.
Diệu Nhất Nương cười khổ lắc đầu, kinh nghiệm của nàng hơn xa Thẩm Tinh Tuyết, sớm đã thấy rõ chuyện này. Duỗi tay cầm tay Thẩm Tinh Tuyết nói:
- Đây là giang hồ!
← Ch. 0598 | Ch. 0600 → |