← Ch.0600 | Ch.0602 → |
Hoa Tiểu Nha cười tủm tỉm, hai con mắt sáng như trăng rằm:
- Ta rất thích những cô gái dịu dàng, yếu ớt như ngươi vậy đó
- ...
Thẩm Tinh Tuyết đỏ bừng hai má, bị Hoa Tiểu Nha làm cho vô cùng ngượng ngùng.
Lúc này, Hoa Tiểu Nha nhìn Diệu Nhất Nương nói:
- Ta chính là vì nghe thấy tên của các ngươi mới chạy qua xem xem, đồ đệ của cái người năm đó chỉ một cái tát, liền đánh bay Tần Cốc Vũ có bộ dạng ra sao.
- ...
Sở Mặc mặt xám ngoét thầm nghĩ, sao ngươi thân là một đệ tử của Nhất Kiếm vậy mà dám phát ngôn bừa bãi như vậy. Lúc này, ánh mắt của Hoa Tiểu Nha đang nhìn Sở Mặc đột nhiên lộ ra một chút ham muốn chiến đấu, cười tủm tỉm nói:
- Nếu không Sở Mặc, chúng ta luận bàn một chút.
Sở Mặc lập tức sợ tới giật nảy mình, cảnh giác nhìn Hoa Tiểu Nha nói:
- Ngươi muốn làm cái gì
- Ôi giời, đàn ông con trai sao lại cứ dài dòng vậy, ta cũng không định làm gì ngươi
Hoa Tiểu Nha nói với giọng đĩnh đạc. Sở Mặc mặt đầy vẻ bất đắc dĩ:
- Hoa tiểu thư, hình như chúng ta chưa thân thiết tới mức như vậy mà.
- Từ từ rồi sẽ thân.
Hoa Tiểu Nha nói với vẻ đương nhiên, sau đó liếc mắt nhìn Thẩm Tinh Tuyết, nói:
- Ta muốn kết bạn với các ngươi mà.
Sở Mặc co quắp khóe miệng, nghĩ thầm, ngươi là có ý đồ với Thẩm Tinh Tuyết mới đúng, nhưng những lời này Sở Mặc cũng không dám hé răng, nếu không, không biết cô gái ngây thơ này sẽ nghĩ gì về mình nữa. Lúc này, phía xa xa truyền tới một giọng nói:
- Hoa Tiểu Nha ngươi lại dám đi gây chuyện.
Hoa Tiểu Nha lập tức vọt đến nấp phía sau hòn non bộ trong sân, sau đó, thò đầu ra cẩn thận thám thính tình hình bên ngoài.
Mấy người Sở Mặc liền cảm thấy hết chỗ nói rồi.
- ---------oOo----------
Cùng với giọng nói vừa vang lên, một người phụ nữ trung niên, cũng chỉ mặc trên mình bộ quần áo vải bông bình thường, đang thở phì phì đi về hướng này. Góc độ mà nàng di chuyển vừa vặn tạo thành một tam giác với Hoa Tiểu Nha và Sở Mặc, cho nên từ vị trí của nàng thì không thể nào nhìn thấy Hoa Tiểu Nha được.
Cho nên Hoa Tiểu Nha ở phía bên kia liên tục nháy mắt với Sở Mặc, bộ dạng lấm la lấm lét, vẻ mặt xin xỏ, trên khuôn mặt trắng nõn như trứng gà lột vỏ ấy còn nở ra một nụ cười đầy nịnh nọt.
Sở Mặc co quắp khóe miệng, trong lòng tự nhủ cô gái này thật đúnglà tự nhiên như ở nhà mình mà.
Lúc này, người phụ nữ trung niên kia đã đi tới nơi, cũng biết rõ Hoa Tiểu Nha đang quanh quẩn đâu đó chỗ này, nhưng vẫn ưu tiên lộ ra nụ cười xin lỗi với mấy người Sở Mặc:
- Con gái nghịch ngợm, làm phiền hà các vị, ta sẽ dẫn nó đi.
Lúc này Hoa Tiểu Nha đã trốn biệt đằng sau hòn non bộ, đến loại con ngoan trò giỏi như Thẩm Tinh Tuyết cũng liên tục nhếch nhếch miệng, trong lòng nghĩ thầm: Ngươi cho ngươi là người phàm trong nhân gian sao? Dám chơi trốn tìm ngay trước mặt một đám đại cao thủ... Thế mà cũng nghĩ ra được! Sở Mặc cười lắc đầu:
- Không đâu, con gái ngài cũng rất thú vị.
Hoa Tam Nương nhìn thoáng qua Sở Mặc, có vẻ hơi bất ngờ, mặt đầy hồ nghi:
- Ngươi là người đầu tiên nói như vậy đấy, hay là ngươi thích con nhóc hay gây sự kia rồi?
Sở Mặc lập tức liền cảm thấy hơi xấu hổ, trong lòng tự nhủ: Sao trên đời lại có người mẹ như vậy chứ, cứ như con gái mình không ai thèm lấy vậy...- Khụ khụ, không phải thích, mà là thấy tính cách của Hoa tiểu thư rất ngay thẳng mà thôi!
Sở Mặc giải thích.
Ai biết Hoa Tam Nương vốn dĩ không thèm để ý đến những lời giải thích của Sở Mặc, xoay người rời đi, lại còn vừa đi vừa nói:
- Thích là được rồi, ta còn tưởng không ai thèm lấy nha đầu kia nữa chứ, thôi...các ngươi cứ từ từ mà tìm hiểu đi, ta đi trước vậy.
Sở Mặc trợn mắt há hốc miệng.
Thẩm Tinh Tuyết trợn mắt há hốc miệng. Diệu Nhất Nương cũng trợn mắt há hốc miệng.
Trơ mắt nhìn Hoa Tam Nương cứ như vậy mà đi mất, đi mất, đi mất rồi?
Đúng là đi thật rồi kìa!
Tìm hiểu cái đầu ngươi ấy!
Sở Mặc không nhịn được trợn trắng mắt.
Lúc này, Hoa Tiểu Nha mới thò đầu thò cổ từ sau hòn non bộ chuira, hơi ngượng nghịu nhìn mấy người Sở Mặc nói:
- Các ngươi đừng chấp nhặt với mẹ ta, nàng toàn như vậy...
Bọn Sở Mặc mặt mày xám ngoét, ngươi cũng chẳng đáng tin hơn so với mẹ ngươi là bao đâu?
Bất kể là đáng tin hay không, tiểu thư Hoa Tiểu Nha vẫn cắm chốt thành công vào trong Phiêu Miểu Cung rồi.
Ừ, nếu nàng có ý đồ gì khác thì đúng là đã thành công một nửa đấy.
Tuy nhiên, Sở Mặc vẫn không hề cảm nhận được chút ý đồ nào kháctừ con nhóc ngang bướng không đáng tin này.
- Uống rượu uống rượu! Tinh Tuyết ngươi sao có thể như vậy được, ngươi là đệ tử đích truyền của Phi Tiên, làm sao có thể không biết uống rượu được?
Hoa Tiểu Nha ngồi trên ghế, ống tay áo xắn cao lên, để lộ ra hai cánh tay trắng nõn như ngó sen, trên gương mặt cũng trắng ngần không kém kia, còn hơi hồng lên vì phấn khích.
Nha đầu đó đã uống hết một cân rượu, ánh mắt sáng ngời lấp lánh, thoạt nhìn đang vui vẻ vô cùng. Thẩm Tinh Tuyết đỏ bừng cả mặt, một phần là do rượu, còn chủ yếu là do bị Hoa Tiểu Nha trêu chọc.
Thậm chí Sở Mặc còn cảm thấy một khí chất khá giống Thẩm Ngạo Băng trên người Hoa Tiểu Nha, trong lòng đoán thầm: Nha đầu kia sẽ không... cũng thích con gái như Thẩm Ngạo Băng chứ?
- Này, Sở Mặc, sao ngươi không uống? Thế mà còn đòi làm đàn ông con trai, ngươi thấy ngươi đủ tư cách không? Ta uống một ngụm là cạn cả ly, ngươi uống một ngụm... mới hết một hớp nhỏ, một hớp nhỏ, ngươi cho cá ăn đấy à?
Đôi mắt tròn xoe linh hoạt của Hoa Tiểu Nha trừng trừng Sở Mặc, giận dữ nhìn hắn.
Bên kia Diệu Nhất Nương bắt đầu có chút không chịu được rồi. Vừa định mở miệng nói chuyện, liền thấy Hoa Tiểu Nha cười tủm tỉm nâng chén rượu lên, ngọt ngào gọi:
- Nhất nương tỷ tỷ...
Toàn thân Diệu Nhất Nương nổi hết da gà. Cảnh giác nhìn Hoa Tiểu Nha.
Hoa Tiểu Nha tiếp tục nói với giọng ngọt ngào hơn cả mật:
- Nhất nương tỷ tỷ, ta thích nhất là kiểu chị gái vừa trắng, vừa xinhđẹp như ngươi... nào, chúng ta uống ly rượu giao bôi?
Cuối cùng, bữa tiệc rượu hỗn loạn này rốt cục cũng được chấm dứt... trong hòa bình.
Nguyên nhân hòa bình chính là, nha đầu Hoàng Họa kia thật sự không chịu nổi liền đấu rượu với Hoa Tiểu Nha, khiến cô nàng đó say đến bất tỉnh nhân sự.
Trước đó, Sở Mặc đều không ngờ rằng tửu lượng của Hoàng Họa lại tốt đến như vậy ởi vì tất cả mọi người đang ngồi đây, nếu muốn vận công để làm tan hơi men thì quả thực rất dễ dàng, chỉ cần thuận tiện vận hành tâm pháp một chút là có thể biến toàn bộ men rượu thành năng lượng.
← Ch. 0600 | Ch. 0602 → |