← Ch.0061 | Ch.0063 → |
- Cô phụ ngươi lại hỏi ta, nếu giết Kim Ca với Ngân Ca, báo thù cho đại vương xong, Vương đình thảo nguyên làm thế nào?
Bảo Liên công chúa cười lạnh:
- Ta vừa nghe đã biết ý đồ của y, nói cho y biết, Vương đình thảo nguyên, vĩnh viễn thuộc về huyết mạch của đại vương, Kim Ca vớiNgân Ca chết rồi, không phải vẫn còn Liệt Ca hay sao?
- Y lại nói Liệt Ca nhỏ tuổi, không có đủ khả năng thu phục lòng dân. Ta lại nói y, Liệt Ca nhỏ tuổi, vẫn còn có Na Y! Trên thảo nguyên chúng ta, cũng chưa phải chưa từng có nữ vương!
Na Y lắc đầu:
- Con không làm được đâu...
- Sao con không làm được?
Bảo Liên công chúa kéo tay Na Y, nói:
- Tính cách của con, giống với ta nhất, đều hùng hổ, dám nghĩ dámlàm, hơn nữa, con thông minh hơn ta, sao lại không làm được?
- Tình hình hiện giờ, nói những chuyện này, hơi sớm...
Na Y có chút thất vọng nói:
- Nếu cô phụ thật sự có suy nghĩ đó, cả thảo nguyên này, ai có thể ngăn cản được y?
Bảo Liên công chúa thở dài, do dự một hồi, mới nói:
- Con biết không, thực ra, cái chết của phụ mẫu con... có liên quan trực tiếp... tới y!
- Cái gì? Na Y bỗng nhiên kêu lên một tiếng kinh sợ.
Bảo Liên công chúa bình tĩnh nhìn nàng, nói:
- Nếu không, con cho rằng loại thuốc Kim Ca với Ngân Ca lấy từ đâu ra?
- Chuyện... chuyện này sao có thể chứ? Loại thuốc độc của Kim Ca với Ngân Ca... không phải là do người của Đại Tề đưa sao?
Trên mặt Na Y tràn đầy nỗi khiếp sợ, thật sự nàng không thể nghĩ được rằng, chuyện này lại có liên quan tới Hạo Nguyệt trưởng lão. Vậygiờ nàng tới đây, chẳng phải là dê chui vào miệng cọp hay sao?
- Đại Tề? Con nhầm rồi!
- Nhưng con cũng không phải sợ gì hết, có ta ở đây, không ai dám làm hại con!
Bảo Liên công chúa thấy được sự lo lắng của Na Y, an ủi một câu, sau đó liền nói:
- Chuyện này, ta cũng mới phát hiện ra không lâu.
- Vì, giờ ta... cũng trúng loại độc này, chỉ sợ không còn sống được lâu nữa. - Không... không thể nào! Cô cô, nhất định là người đang lừa con có đúng không?
Nước mắt của Na Y chảy ra, trong thoáng chốc cả người như sụp đổ.
Phụ mẫu nàng bị hai ca ca sát hại, bản thân bị thương, cũng không nhẹ. Liều mạng chạy tới đây, khó khăn lắm mới gặp được cô cô thân thích nhất, cũng là người duy nhất có thể trông cậy vào.
Giờ lại nhận được tin tức này, đổi thành người khác, e rằng cũng sẽ bị sụp đổ như thế.
- Đừng lo, tạm thời ta không sao, tên khốn kiếp kia, chưa dám giết talúc này! Y vẫn còn cần danh tiếng của ta tụ tập các bộ tộc trên thảo nguyên lại!
Bảo Liên công chúa cười lạnh nói.
-Sao cô cô lại biết chuyện này?
Na Y lệ rơi đầy mặt, cả người trở nên vô cùng yếu ớt, nàng muốn bình tĩnh lại, nhưng lại phát hiện, điều này vô cùng khó khăn.
Bảo Liên công chúa lại thở dài:
- Vì, trước đây rất lâu, ta từng nghe Hạo Nguyệt Cách Thủy vô tình nhắc tới, nhưng bị Hạo Nguyệt Cách Mộc ngắt lời. - Lúc ấy, ta cũng không hề để tâm đến, bởi trên thảo nguyên này, có vô số những loại dược liệu thần kỳ. Nhưng sau khi tin tức phụ vương con băng hà được truyền đến, ta liền cảm thấy có chút gì đó không đúng, vì thế, ta lặng lẽ tìm tin tức của danh y đó, phát hiện cơ thể ta...
Bảo Liên công chúa nói đến đây, trên khuôn mặt nhu mỹ ấy, thoáng qua nét ảm đạm:
- Kết quả phát hiện ra, cơ thể ta, trúng một loại độc mạn tính. Vị danh y đó nói, đại khái ta còn sống được ba bốn tháng nữa.
- Lúc ấy ta liền nghĩ tới phụ mẫu con. Bảo Liên bi thương nói:
- Thế là, ta liền âm thầm điều tra, loại chuyện này, nếu không muốn ai biết, trừ phi đừng làm. Ở đây, tuy rằng đều là những tên khốn kiếp, nhưng cũng có người trung thành với ta.
- Cuối cùng cũng vẫn bị ta điều tra ra manh mối.
- Sao lại có thể như thế... Cô phụ y, không phải y đối với người rất tốt hay sao? Còn xây cho người một tòa cung điện
Na Y rơi nước mắt, nấc nghẹn lên.
- Bởi vì... kể từ khi gả tới đây, ta chưa từng để cho y chạm vào tamột lần!
Bảo Liên công chúa thản nhiên nói:
- Y đối xử tốt với ta, xây cho ta một cung điện riêng, thứ nhất là để phụ thân con nhìn! Thứ hai muốn khiến ta cảm động, nhưng trái tim ta... sớm đã trao cho người khác, sao có thể trao cho y?
- Tâm cơ của y, thâm sâu đến mức khó có thể tưởng tượng, thời gian ta trúng độc, là nửa tháng trước khi phụ thân con băng hà.
- Khi ấy, y đã chuẩn bị sẵn tất cả, muốn giết ta rồi.
Vì y biết, phụ vương con chết, con và Liệt Ca còn nhỏ, không ai phụtá, khó thành việc lớn. Mà người có thể phụ tá các con, chỉ có ta!
Trong mắt Bảo Liên công chúa, thoáng qua một tia đau thương:
- Năm đó, vì quan hệ của ta với tất cả bộ tộc đều rất tốt, cũng chính vì điều này... tên khốn kiếp ấy xin ca ca gả ta cho y.
- Nhưng mà... nhưng dù y có muốn làm đế vương của thảo nguyên cũng đâu cần giết cô cô... Dù sao người cũng là thê tử của y mà!
Na Y nói.
- Thê tử có là gì? Không giết ta, sao ta có thể dễ dàng để vương quyền thảo nguyên rơi vào tay người khác?Bảo Liên cười lạnh:
- Chỉ cần ta cất tiếng nói, sẽ có rất nhiều người tin tưởng ta... mà không phải y.
- Vậy, y có biết cô cô biết chuyện này không?
Na Y hỏi.
- Đương nhiên không, ta đã điều tra ra ai hạ độc với ta, nhưng ta vẫn giả vờ như không biết, hàng ngày vẫn uống thuốc đó!
Bảo Liên nói liền.
- Sao, sao có thể như thế được, cô cô dù có không muốn để y pháthiện chuyện người đã biết, nhưng cũng không thể tiếp tục uống thuốc độc được!
Na Y trở lên khẩn trương.
Bảo Liên vỗ vỗ tay Na Y, nói:
- Đứa trẻ ngốc, cô cô không ngốc! Loại thuốc độc đó, một khi dừng lại, sẽ lập tức phát tác.
- Vậy, vậy phải làm thế nào?
Nước mắt Na Y chảy ròng ròng, nàng không chịu nổi đả kích thêm lần nữa. - Trong thời gian này, tìm cơ hội giết y và ba tên tiểu súc sinh kia.
Bảo Liên công chúa thản nhiên nói, giống như chuyện gì đó rất bình thường.
- Y lên kế hoạch giết phụ mẫu con, tính kế Kim Ca với Ngân Ca ngu ngốc, lợi dụng tâm tư muốn chiếm đoạt thảo nguyên của Đại Tề, cùng liên kết với Đại Tề lên kế hoạch.
- Đáng sợ nhất là gì con có biết không? Thê tử năm đó của y... mẫu thân ruột của ba nhi tử của y, cũng bị y hạ thuốc độc mà chết!
- Bệnh trạng trước khi chết của nàng, giống y hệt với bệnh trạng của phụ mẫu con!- Cái loại người khốn kiếp như y, nếu không có thù oán... nhất định phải chạy trốn thật xa! Tâm cơ quá sâu, lại lòng lang dạ sói, nhìn trông hiền lành, thực tế máu lạnh vô tình, là người có dã tâm to lớn.
← Ch. 0061 | Ch. 0063 → |