← Ch.0766 | Ch.0768 → |
Lúc này cũng không hề phải tập luyện những lời này. Tiểu Hà vừa lòng tươi cười, sau đó nhìn thoáng qua nhóm người của Nhất Kiếm và Phi Tiên, nhẹ hỏi:
- Các ngươi... muốn gia nhập không?
Một đám người của Nhất Kiếm và Phi Tiên ở bên kia ngơ ngác nhìn nhau. Nhìn nhau một lúc, sau đó có một thiếu nữ của Phi Tiên, kể bối phận vẫn là bề trên của Tiểu Hà, bởi vì nàng ta cùng thế hệ với Thẩm Tinh Tuyết và Diệu Nhất Nương. Nàng cẩn thận hỏi:
- Các người đồng ý tiếp nhận chúng ta?
Những lời này đại biểu cho tiếng nói của tất cả đám người Nhất Kiếm và Phi Tiên. Bề trên của môn phái nhận họ nhưng nói rõ bọn họ phải ở chỗ này tu luyện thật tốt, phải nghe lời.
Sở Mặc cũng chỉ là khai sáng họ, làm bọn họ cố gắng, không cần phải buồn phiền ở nhà, cũng cho bọn họ rất nhiều tài nguyên. Những kế thừa và tài nguyên này thậm chí không thể so với 48 đệ tử của hắn, chẳng qua là không có người dạy nên mới đưa ra nhiều như vậy.
Nhưng bất kể là ai cũng không nói rõ ràng rằng muốn họ gia nhập Phiêu Diêu Cung.
Ai cũng chưa nói. Chuyện này thật ra chính là chủ ý của Sở Mặc. Hắn muốn thử xem các đệ tử đến từ môn phái lớn đỉnh cấp này rốt cuộc có thể thật sự buông bỏ sự kiêu ngạo của mình hay không.
Trên thực tế là bất kỳ ai, cả bên Nhất Kiếm, Hạ Phong hay là Hoa Tam Nương hay là phía Phi Tiên, Thẩm Ngạo Sương và Thẩm Ngạo Băng, những người này khẳng định đều không cần lựa chọn đã gia nhập rồi. Nguyên nhân là vì trưởng bối của họ cũng đã đi theo Sở Mặc, trở thành người của Phiêu Diêu Cung.
Bọn họ còn lựa chọn nào khác?Bây giờ bọn họ nhìn qua như đã trở thành người của Phiêu Diêu Cung, nhưng ai cũng biết bọn họ vẫn chưa thật sự hòa nhập vào nó.
Vẫn chưa!
Vì sao không ai nói chuyện này ra?
Nguyên nhân rất đơn giản. Những người đến từ Nhất Kiếm và Phi Tiên cũng đều là tiểu bối tuổi còn trẻ, trong đó còn có một phần là người già nữa. Nếu như là Hạ Phong và đám người Thẩm Ngạo Sương đề xuất ý kiến để những người già của Nhất Kiếm và Phi Tiên gia nhập vào Phiêu Diêu Cung thì bọn họ sẽ không từ chối nhưng trong lòng chưachắc sẽ một chút ý phản đối cũng không có.
Cảm giác như thể dường như có người sửa họ vậy. Sâu trong nội tâm họ nhất định là có sự mâu thuẫn mãnh liệt, bởi vì điều đó tương đương với việc phản bội tổ tông của mình.
Cho nên cho dù đổi tên thay họ hay có thể nhận được tài nguyên tốt hơn nữa... trong lòng nhất định cũng không muốn.
Môn phái cao nhất kiêu ngạo nhất sớm đã ở sâu trong tâm hồn của họ rồi. Nhưng nếu chính họ nghĩ thông suốt được thì lại là một chuyện khác.
Bọn họ tới đây, thời gian ngắn nhất cũng đã hơn hai tháng. Gần hai tháng cũng đủ để đám người kia hiểu biết tất cả mọi chuyện phát sinh ở Nhân giới trong hai năm qua. Trong lòng bọn họ rất rõ ràng, tứ đại môn phái... thật ra đã xuống dốc rồi.
Quả thực là bọn họ vẫn có thực lực và chiêu bài cố thủ Nhất Kiếm và Phi Tiên. Nhưng hai môn phái nghèo túng... tin là không cần lâu lắm cũng sẽ bị môn phái vốn hạng nhất này vượt mặt. Bị hung hăng dẫm dưới chân.
Dù sao môn phái hạng nhất trong lần sóng gió phong ba này đã bị kiếp nạn.. so với tứ đại môn phái còn nhỏ hơn nhiều.
Ví dụ như những môn phái trên Trung Thần Đảo kia, ví dụ như những môn phái trên đại lục Chu Tước và Thanh Long lúc đó không có tư cách phái nhiều đệ tử đi Quy Khư, ngược lại mà bảo toàn được thực lực.
Thiên Ngoại của Lý Trúc cũng chưa kịp xuống tay với họ đã bị Sở Mặc tiêu diệt hoàn toàn rồi. Cùng với việc cố thủ quá khứ huy hoàng và kiêu ngạo, trở thành một quý tộc cô đơn còn không bằng bắt đầu một khởi đầu mới.
Trải qua thời gian dài rối rắm và điều chỉnh như vậy, những người Nhất Kiếm và Phi Tiên rốt cục đã hoàn toàn nhận ra sự thật. Tâm tình của họ cũng hoàn toàn điều chỉnh xong.
Điều này mới có việc thiếu nữ cùng thế hệ với Thẩm Tinh Tuyết kia cẩn thận hỏi.
Tiểu Hà không chút do dự, tự nhiên cười nói:
- Đương nhiên!
Răng rắc!
Đúng lúc này trên bầu trời vang lên một tiếng sấm.
Một tiếng sấm này vang lên như muốn đánh văng cả bầu trời vậy.
Ở bên trong Long tổ, tất cả mọi người trong nháy mắt đều trầm xuống, thậm chí có người trên mặt hiện ra vẻ ác liệt. Bọn họ biết rằng Sư tôn đã bắt đầu độ kiếp rồi!
Tạch...!Ầm!
Từng tiếng sấm sét ầm ầm vang lên.
Cho dù cách xa ngàn dặm vẫn làm cho họ có cảm giác kinh tâm động phách.
Tưởng tượng được nếu tiếng sấm như vậy mà bổ lên người bọn họ, có thể bổ cho họ lập tức tan thành mây khói hay không?
- Sư tôn, cầu trời phù hộ...
Trong lòng Tiểu Hà mặc niệm, nhưng mà mới niệm được một nửa đãthay đổi suy nghĩ:
- Người nhất định có thể thoải mái, thành công độ kiếp.
Có lẽ không cần trời phù hộ.
Bởi vì thiên kiếp này... chính là do trời giáng xuống.
Ngoài xa ngàn dặm.
Trên bầu trời kiếp vân(mây độ kiếp) tái sinh, sấm sét cuồn cuộn.
Rất nhiều sấm sét đánh thẳng về phía thân ảnh đứng đơn độc mộtmình kia.
Một tia lại một tia sét giống như quần ma loạn vũ vậy.
Thân ảnh kia đứng ở đó gần như không có bất kỳ động tác gì, mặc kệ sấm sét bổ lên thân thể của hắn.
Quần áo của Sở Mặc đã hoàn toàn rách nát cả. Thân thể của hắn bị một tầng hào quang bao phủ, người bên trong cơ bản là không nhìn thấy rõ.
So với mấy người Diệu Nhất Nương đang hết hồn thì Sở Mặc đứngnơi đó vẻ mặt lại vô cùng bình thường như đang hưởng thụ.
Thiên kiếp tôi thể.
Hắn thậm chí còn không khởi động tâm pháp mà vị tiền bối trong Quy Khư kia truyền cho hắn mà chỉ dùng thân thể của mình mà cứng rắn hứng chịu Thiên kiếp, sau đó dùng Thiên kiếp này tiếp tục rèn luyện thân thể mình.
Tuy là... đã không có gì có thể nâng cao được nữa nhưng chỉ cần có một chút tiến bộ nhỏ thì Sở Mặc cũng sẽ không chút do dự. Đây là một thái độ tích cực.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Thiên kiếp dường như cũng bị thái độ của Sở Mặc làm tức giận, sấm sét không ngừng đánh xuống.
Đến cuối cùng, chín chín tám mươi mốt tia sấm sét đều bổ lên ngườiSở Mặc.
Nhưng mà lại không thể tạo ra thương tổn gì với thân thể của Sở Mặc.
Kiếp vân phía trên trời cao dường như cũng không còn cách nào với sinh linh yêu nghiệt này, kiếp vân bắt đầu chậm rãi tan đi.
Thân hình Sở Mặc vừa động, một bộ quần áo mặc lên người, sau đó cảm giác được một luồng sức mạnh truyền tới từ trên trời cao.
- Ánh sáng tiếp dẫn!Đại Công Kê kích động kêu lên một tiếng sau đó đột nhiên nhảy lên không trung, không ngờ lại trực tiếp nhảy tới bên người Sở Mặc.
Vù!
Đại Công kê và thân hình của Sở Mặc trong nháy mắt đã biến mất trong không trung.
← Ch. 0766 | Ch. 0768 → |