← Ch.0007 | Ch.0009 → |
Đúng lúc này, Thất trưởng lão đang đứng trên đài cao mặt lạnh như băng, ngón tay khuất dưới ống tay áo nhẹ nhàng bắn ra... một luồng lực đánh thẳng vào trong cơ thể của chú bé kia.
Thân mình chú bé khẽ run lên, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, hét to một tiếng:
- Đi chết đi!
Vù!
Cơ thể nho nhỏ vọt tới gần Sở Mặc như một trận gió.
Lúc này tốc độ mà chú bé thể hiện ra thực sự quá nhanh.
So với biểu hiện lúc trước cứ như hai người hoàn toàn khác!
Sở Mặc vốn dĩ không phản ứng kịp, ngực đã bị trúng một chưởng.
Ầm!
Một tiếng trầm đục vang lên.
Sở Mặc cảm giác đã không thể tự khống chế nổi thân mình.
Bịch, bịch, bịch... lùi về phía sau vài chục bước.
Sau đó, ngã rầm xuống con đường rải đá trên quảng trường!
Bốn phía yên tĩnh một mảnh.
Ngay lúc Thất trưởng lão trong nháy mắt bấm tay bắn ra luồng lực kia, mí mắt vị Ma Quân đang thản nhiên đứng một bên xem kịch vui kia đột nhiên chớp chớp, liếc qua Thất trưởng lão đang đứng trên bậc thang.
Tuy nhiên, cũng gần như trong chớp mắt, Ma Quân liền làm như chưa từng có bất cứ phản ứng gì, mí mắt sụp xuống như sắp ngủ.
Lúc này cả quảng trường vốn đã yên lặng liền bộc phát ra từng trận hoan hô!
- Tiểu sư đệ uy vũ!
- Tiểu sư đệ khí phách!
- Trường Sinh Thiên uy vũ!
- Trường Sinh Thiên khí phách!
Chú bé kia vẫn đứng đó vẻ mặt ngây ngô, cũng không tiếp tục ra tay với Sở Mặc.
Bởi vì cũng không cần thiết phải tiếp tục.
Trúng một chưởng này Sở Mặc hiện tại coi như còn chưa chết, nhưng sau này cũng khó mà tránh khỏi một kiếp.
Sở Mặc bị một chưởng đánh ngã dở sống dở chết, nếu lúc này không phải hoàn toàn dựa vào chút ý chí chống đỡ, sợ là đã sớm ngất đi.
Từ đầu đến cuối, Sở Mặc không hề thốt ra một tiếng rên, thậm chí ánh mắt của hắn cũng không hề biến hóa.
Đôi mắt hắn đăm đăm nhìn về phía khuôn mặt ngây ngô của cậu bé kia.
Bởi vì theo bản năng, Sở Mặc cảm thấy có điều gì đó bất thường ở đây!
Lực chiến của chú bé con này, sao có thể đột nhiên bộc phát mạnh mẽ như vậy?
Sở Mặc vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra đáp án.
Tiếp đó, cơn đau mãnh liệt từ khắp nơi trên cơ thể hắn trào tới như vỡ đê.
Trong mắt cậu bé kia cũng thoáng hiện lên chút đắc ý, nhưng điều đó cũng không thoát khỏi tầm mắt của Sở Mặc.
So với điều đó, tiếng hô hào đinh tai nhức óc từ bốn phía trên quảng trường dội tới lại có vẻ như vô cùng xa xôi.
Hắn đưa mắt rời khỏi khuôn mặt cậu bé, chuyển sang những thân ảnh đang đứng trên bậc thềm.
Chỉ thấy ngoài mặt Thất trưởng lão lộ ra một tia thất vọng, nhưng tại sâu trong con người lại không dấu nổi sát khí và sự kinh ngạc!
Đại khái là cảm thấy phản ứng của Sở Mặc lúc này không như lẽ thường.
Những người khác lại lộ ra vẻ mặt như việc này là đương nhiên vậy.
Dường như việc một đệ tử mới bảy tám tuổi của Trường Sinh Thiên đánh bại một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi như Sở Mặc là điều không thể bình thường hơn!
- Ngươi còn có lời nào để nói?
Ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc của gã trẻ tuổi bên cạnh Thất trưởng lão lúc này đã không đơn giản chỉ là khinh thường, mà hoàn toàn chính là khinh miệt.
Sở Mặc cố gắng cử động cơ thể nhưng vẫn không thể đứng lên, cuối cùng không chịu nổi mà phun ra một ngụm máu tươi. ----------------
- Rác rưởi!
- Đúng là đồ yếu đuối!
- Ai, thế này mà... còn tràn đầy tự tin gia nhập Trường Sinh Thiên?
- Lòng tin của hắn ở đâu ra vậy?
Tất cả đệ tử Trường Sinh Thiên trên quảng trường đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng bọn họ cũng cảm thấy tiểu sư đệ thắng được có chút lạ.
Nhưng dù thế nào, cuối cùng là người của họ thắng rồi!
Cuối cùng thì bọn họ có thể tha hồ cười nhạo tên thiếu niên đến từ thế tục này.
Những âm thanh ầm ý ấy, với Sở Mặc mà nói, chỉ như tiếng ruồi vo ve bên tai hắn mà thôi.
Lúc trước hắn bị thương, vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn. Mặc dù Ma Quân đưa cho hắn một chút nguyên dược, khiến thương thế hắn khôi phục hơn phân nửa.
Nhưng dù sao thì vẫn có chút ảnh hưởng.
Lần này, chú bé con nhìn như vô hại, luôn miệng nói bản thân rất yếu, nhưng thực tế lại vô cùng nham hiểm thâm độc.
Thực lực của nó đã tiến vào ba tầng Nguyên Quan cảnh giới.
Mà tiến vào Nguyên Quan và chưa tiến tới đến nhập Nguyên Quan, khác biệt một trời một đất!
Chưởng này, ra tay rất nặng!
Thậm chí còn nghiêm trọng hơn vết thương mà Ma Quân tra tấn tạo ra rất nhiều.
Ma Quân chỉ muốn thông qua tra tấn, khiến Sở Mặc phục tùng, chịu thua, mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng không thật sự muốn giết hắn.
Còn tên nhóc này, mới bảy tám tuổi, ra tay tàn độc, chưởng này của nó, có chỗ nào gọi là thi tài?
Rõ ràng là muốn lấy mạng của Sở Mặc!
Lúc này, Ma Quân không tiếp tục xem náo nhiệt, y đi tới, nâng Sở Mặc dậy, không để lại dấu vết dùng một bàn tay điểm ngay dưới xương sườn Sở Mặc, truyền một ít nguyên khí vào trong thân thể của Sở Mặc, bảo vệ tâm mạch của Sở Mặc
Nếu không tính mạng của Sở Mặc sẽ gặp nguy hiểm.
Không một ai trong đám Thất trưởng lão trên bậc thang chú ý đến tay này của Ma Quân.
Nhưng Sở Mặc... lại cảm thấy rõ ràng.
Nhớ lại bản thân mình trước đây từng ca ngợi khẳng định Trường Sinh Thiên, cảm giác hưng phấn và khát khao khi bái nhập Trường Sinh Thiên, sự kỳ vọng vào cuộc sống tương lại ở Trường Sinh Thiên...
Hắn có cảm giác bừng tỉnh!
Cảm thấy xấu hổ không chịu nổi!
Lửa giận ngút trời!
Không kìm nổi lại phun ra một ngụm máu tươi.
Tuy nhiên tiếp theo đó, hắn tay giơ lên, lau một vết máu ở khóe miệng, nhìn chú bé con, thật lòng nói:
- Tiểu đệ, đệ thật sự lợi hại, ta không phải là đối thủ của ngươi!
Sắc mặt của chú bé con kia, lại đột nhiên biến đổi, trở nên lạnh như băng.
Nhổ một miếng nước bọt trên mặt đất:
- Phì, ai là tiểu đệ của ngươi? Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem chính mình, ngươi xứng đánh đồng với ta sao? Ta đường đường là đệ tử thân truyền của trưởng lão Trường Sinh Thiên...
Chú bé con nói còn chưa dứt lời, sắc mặt Thất trưởng lão trên bậc thang trầm xuống, ho nhẹ một tiếng.
Chú bé con lúc này im miệng, khuông mặt tràn đầy lạnh đạm và cay nghiệt, lộ ra một nụ cười khinh thường, nhìn Sở Mặc:
- Rác rưởi!
Dứt lời, lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Mặc, xoay người đi rồi
Sở Mặc tránh sự nâng đỡ Ma Quân, ôm quyền hướng về phía đám người Thất trưởng lão trên bậc thang:
- Thất trưởng lão trượng nghĩa!
- Thất trưởng lão công bằng chính trực!
- Thất trưởng lão đáy lòng vô tư!
- Thật sự khâm phục!
- Trường Sinh Thiên quả nhiên là đệ nhất thiên hạ đại phái, một đứa trẻ con bảy tám tuổi, tự xưng là đệ tử yếu đuối nhất, cũng mạnh như thế! Đăng bởi: longnhi
← Ch. 0007 | Ch. 0009 → |