← Ch.0502 | Ch.0504 → |
Đêm, gió sắc như dao gầm thét thổi qua khu hoang dã vô tận, cỏ dại mọc thấp, thấp thoáng lộ ra một bóng người
Áo bào trên người hắn đã vỡ vụn thành giẻ rách, nhưng dưới lớp giẻ rách lộ ra một thân hình cường hãn, dưới lớp da lại ẩn hiện thoáng có hơi nước bốc lên
- Hấp
La Phong khoanh chân ngồi đó, hít sâu một hơi, lồng ngực trũng xuống, bụng phình lên, như có một quả khí cầu lớn trong bụng. Rồi sau đó chiếc bóng hơi từ từ xẹp xuống, bụng La Phong thóp vào, ngực nhô lên.
Sau đó, trái bóng khổng lồ chia làm bốn bộ phận, lan ra song chưởng, hai chân La Phong.
Da nhô lên xẹp xuống... quái dị vô cùng!
- Vù
La Phong từ từ thở phào một hơi, rồi từ từ mở mắt ra.
- Cuối cùng cũng xong.
La Phong vô cùng thán phục.
Đau đớn thống khổ?
Thân thể có đau đớn tới cực hạn thì La Phong cũng có thể dễ dàng chịu được... nhưng vừa rồi cảm giác khi dung hợp Huyết Lạc Tinh thật sự là làm La Phong vừa khó chịu! Vì ngoại trừ các loại đau đớn cực hạn ra, cái làm cho người ta khó chịu là... La Phong phát hiện ra linh hồn ý thức mình lại không thể khống chế được thân thể!
Mất đi khống chế thân thể, loại cảm giác thất khống như vậy chưa bao giờ xảy ra cả.
"Bất luận như thế nào, cái cảm giác làm cho người ta khó chịu cuối cùng cũng kết thúc." La Phong nhìn lại mớ giẻ rách trên người mình, nhìn lại thân thể mình. Nhìn tới nhìn lui, ít nhất nhìn bề ngoài, thấy chẳng có gì khác trước khi dung hợp Huyết Lạc Tinh cả. Cảnh vừa rồi, khi dung hợp Huyết Lạc Tinh toàn thân không ngừng đột biến tựa hồ chưa bao giờ phát sinh.
"Không phải chứ? " La Phong nhíu mày.
"Kiểm tra lại."
La Phong đưa mắt nhìn về phía xa xa." Niệm lực "...
Ầm ầm...
Một cái đồi nhỏ nặng chừng ngàn vạn tấn giữa khu hoang dã bị bốc thẳng lên cao lơ lửng, hơn nữa những lớp đất đá, cát bùn cũng hoàn toàn bị niệm lực bao phủ không rơi ra ngoài chút nào. Dưới sự khống chế của La Phong, một quả đồi cứ như vậy phi hành giữa không trung không ngừng, dựa theo quỹ tích hình tròn bay lượn không ngừng.
"Không có gì khác nhau."
"Tính thẩm thấu, hư hóa, nhu tính, tính dẻo dai, niệm lực của ta chẳng khác gì lúc trước, ý thức ý chí cũng không thay đổi." La Phong lắc đầu, quả đồi giữa đêm tối không ngừng xoay tròn trong không trung, rồi rời thẳng từ trên trời xuống, ầm ầm nện vào cái hố lúc trước vừa đào ra.
"Linh hồn không ảnh hưởng gì, chẳng lẽ là thân thể? " La Phong cau mày, tùy ý vung một quyền đánh ra.
Ầm!
Một quyền đánh ra, mặt quyền hình thành sóng xung kích cao áp làm không khí nổ tung lên. Sóng khí đáng sợ đã quét tung cả một mảng khu hoang dã, lộ ra tầng đất trơ trọi chừng vài km.
"Không thay đổi gì sao? " La Phong nheo mắt. Lớp da trên thân thể như gợn sóng khẽ rung động, gân cốt cơ bắp toàn thân tất cả sức mạnh trong nháy mắt truyền tới điểm cuối cùng ở tay phải - Nắm tay!
La Phong thuận thế trong nháy mắt bộc phát lực đạo toàn thân thật mạnh vào nắm tay, nện vào không trung, sinh ra một tiếng ầm chói tai!
"Cảm giác được rồi, cảm giác được rồi, sâu trong tế bào của ta đã xảy ra biến hóa "... La Phong trong mắt có chút kinh hỷ." Đây là bước nhảy vọt về sinh mạng? "
Sinh mạng loại huyết nhục mỗi lần đột phá một cửa khẩu đều sẽ có một lần nhảy vọt.
Đột phá tới cấp Hành Tinh, đột phá tới cấp Hằng Tinh, đột phá tới cấp Vũ Trụ...
Còn lại vẻn vẹn chỉ là tích lũy về lượng.
"Thân thể ta bây giờ còn là cấp Vũ Trụ bậc chín! Vẫn chưa có đột phá cửa khẩu, nhưng gân cốt, cơ bắp, nội phủ, sâu từng tế bào trong thân thể ra đều xảy ra biến hóa." La Phong vừa kích động vừa thấp thỏm lo lắng,
Vì vượt qua cấp Hành Tinh tới Giới Chủ, sẽ nhảy vọt về sinh mạng sau khi đột phá cửa khẩu, tuyệt đối sẽ không bình thường.
Trong bộ sách có nói nó rất thần kỳ, chẳng hề khoa trương chút nào.
Nhưng...
Nơi sâu nhất trong tế bào đã biến hóa một chút, cho dù niệm lực của La Phong cũng không thấy rõ.
"Không có biện pháp gì khác, chỉ có thể từ từ thích ứng, dần dần cảm giác, dần dần hiểu về biến hóa của nó." La Phong thầm nghĩ, lập tức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm
Vèo!
Phóng thẳng lên cao, trong nháy mắt phá tan tầng mây, bay lên tầng mây thứ mười hai.
"Ở tầng mây nghiên cứu xem bí ẩn biến hóa thân thể thôi."
La Phong xuất ra Huyết Ảnh Chiến Đao đứng giữa mây mù tiến hành luyện tập.
Yến Cương thành Phi Vân Các, chỗ ở La Phong.
Mặc dù liên tục giết chết hai đại nhân vật ở Yến Cương thành, nhưng La Phong vẫn thong dong tu luyện tại chỗ ở của mình, vì sợ phá hỏng lầu các, do đó đặc biệt thi triển niệm lực hình thành vòng bảo hộ, còn mình ở trong vòng bảo hộ luyện tập. Sóng xung kích sinh ra từ nắm tay toàn bộ bị niệm lực bao lại. Vừa có thể rèn luyện niệm lực, vừa có thể tùy ý luyện tập.
"Thần kỳ."
"Quả thật là thần kỳ." La Phong đã bước đầu cảm nhận được thần kỳ của, lúc này hắn rất kích động.
Đột nhiên La Phong dừng lại nhìn ra ngoài cửa sổ
Bên ngoài đang có hai người đi tới, chính là hai bố con Nạp Bố, Nạp Khả.
"Nghỉ ngơi một chút vậy "
Tâm tình La Phong rất sung sướng, đi xuống lầu một
Còn Nạp Bố, Nạp Khả cũng vừa đi tới ngoài trang viện:
- Phong đại nhân.
- Vào đi.
La Phong cười ngồi xuống, nhấc chén rượu, rót cho mình một chén rượu trái cây ở Huyết Lạc Thế Giới, uống một ngụm, cảm giác băng giá xuyên qua toàn thân, rồi cười nói:
- Có gì vui mà sao sáng sớm đã tới đây?
- Biết Phong đại nhân bị Thạch Phong tướng quân bắt vào lao, tiểu tử nhà ta quýnh tới mức nhảy lên, sau đó ta cùng hắn đi tới nhà lao xem, mới biết được Phong đại nhân đã ra ngoài rồi.
Nạp Bố tóc bạc cười nói:
- Do đó sáng sớm hôm nay muốn tới bái phỏng Phong đại nhân. Phong đại nhân, nếu ngươi có chuyện phiền toái nho nhỏ nào, cứ việc phân phó. Mặc dù những đại sự thì ta không có năng lực giải quyết, nhưng những việc bình thường ở Yến Cương thành ta đều có thể hỗ trợ được cả.
- Cám ơn.
La Phong cười.
- Nhưng bây giờ cũng không có việc gì. Ủa? Nạp Khả.
- Ừm
Nạp Khả trả lời... nhưng sắc mặt lại không tốt lắm.
- Chuyện gì thế?
La Phong cười hỏi.
Nạp Bố cũng nhìn thấy cao thủ thần bí này hôm nay tâm tình rất tốt, vội cười giải thích nói:
- Tiểu tử Khả Khả, mắc mứu vài phiền phức trong cảm tình nam nữ, do đó bây giờ vẫn hơi bồn chồn...
- Cảm tình nam nữ?
La Phong cười ha ha nói...
- Nạp Khả, thất tình à?
- Thất tình là gì?
Nạp Khả ngẩng đầu nhìn về phía La Phong.
- Là khi ngươi thích người ta, người ta không có ý gì với ngươi cả.
La Phong bưng chén rượu, tự rót rồi uống một ngụm.
- Đúng
. Nạp Bố bên cạnh cười, vuốt đầu nhi tử, song nhi tử hắn Nạp Khả lại tránh ra vẻ khó chịu, Nạp Bố cười nói:
- Đúng là người ta không thích hắn. Kỳ thật nói tới chuyện này, Nạp Khả cũng đã có ơn tái tạo với cô gái đó... Nhớ tới việc của hai đứa hài tử này... Ta cũng mắc cười.
- Đại ân tái tạo?
La Phong kinh ngạc.
- Cha
Nạp Khả bất mãn.
Nạp Bố lại cười giải thích:
- Tiểu Khả từ bé tâm địa đã rất tốt. Thích mang theo hộ vệ đi tới một vài tửu lâu và những nơi hỗn loạn, thường xuyên nghe người khác bàn tán về một vài nhân vật lợi hại. Ta vẫn vốn sùng bái những anh hào ấy, do đó cũng muốn làm theo kiểu anh hùng hào kiệt, là cướp của người giàu chia cho người nghèo. Nhưng hắn lại đơn giản đem tiền trong nhà, lặng lẽ đưa cho những người nghèo. Trong đó có một gia đình khốn cùng, chỉ có một mẹ và một con gái... Khả Khả nhi tử của ta luôn luôn âm thầm trợ giúp nhà họ. Sau đó cô gái lớn lên, Khả Khả cũng càng lúc càng lớn. Không biết tại sao... tiểu tử của ta... lại thích cô con gái con nhà nghèo đó.
- A?
La Phong trừng mắt.
Tế bần, tế bần, rồi lại thích cô gái đó.
Nạp Khả đỏ mặt.
- Còn không hử! Nhi tử ta vẫn luôn lặng lẽ tặng một khoản tiền cho cô gái và bà mẹ. Hơn nữa đều làm sau lưng cô gái...
Nạp Bố rung đùi đắc ý.
- Cô gái đó muốn tu luyện để vào một môn phái trong thành chúng ta, nhi tử ta lập tức cầm một khoản tiền to lặng lẽ đưa cho mẹ cô. Cứ như vậy... tiểu cô nương nhà nghèo, từ một Tiểu cô nương đáng thương, trở thành một vũ giả thiên tài của môn phái! Sau lưng, nhi tử ta vẫn lặng lẽ giúp đỡ nhà nàng
- Sau đó thì sao
La Phong hiếu kỳ.
- Nhi tử ta âm thầm thích cô gái đó, do đó bản thân mình cũng gia nhập vào môn phái.
Nạp Bố lắc đầu.
- Đáng tiếc, ngày hôm qua, nhi tử ta vừa mới được thông báo, bị người ta cự tuyệt rồi
- Hả?
La Phong cười rất vui vẻ.
Nạp Khả tức giận nhìn cha mình.
- Cha và Phong đại nhân nói vài câu không được à?
Nạp Bố trừng mắt nhìn nhi tử.
Nạp Khả chỉ có thể cúi đầu, nhưng tai đã đỏ lên.
- Còn không phải à!
Nạp Bố vội nói:
- Việc như vậy còn không phải là thú vị à? Khi Khả Khả bị cự tuyệt, thất hồn lạc phách bước ra cửa, thì mẹ cô gái tới môn phái gặp con. Nhìn thấy nhi tử ta, sau đó mừng quá, mẹ cô gái chụp lấy nhi tử ta, rất kích động, liên tục gọi là ân nhân.
- Ủa?
La Phong mắt lóe sáng.
- Cô gái đó chạy tới... thấy thế, rất nghi hoặc, rồi hỏi mẹ là ân nhân gì. Người mẹ thật thà nói lại. Nói rằng người luôn luôn trợ giúp nhà bà chính là nhi tử ta.
Nạp Bố cười ha ha nói:
- Sau đó, Tiểu cô nương đó trợn tròn mắt, hơn nữa còn không dám tin, nói rằng Nạp Khả đều không đủ tuổi, vì sự giúp đỡ cũng đã vài chục năm rồi.
- Nàng mẹ nói, lúc trước chính là một tiểu hài tử nhà giàu được đám hộ vệ bảo vệ, lặng lẽ phát tiền cho người nghèo. Bà đã chính mắt thấy tiểu hài tử nhà giàu đó dần dần lớn lên.
Nạp Bố cảm khái vô cùng.
- Không nghĩ tới. Lúc trước một trò đùa của tiểu hài tử, lại đưa tới cảnh này.
- Tiếp theo như thế nào?
La Phong cười hỏi:
- Cô gái đó đối xử với Nạp Khả ra sao?
- Cô gái đó cũng rất có cốt khí, cũng rất cảm ơn.
Nạp Bố nói...
- Cô gái đó nói thẳng với nhi tử ta... Ngươi có đại ân với nhà chúng ta, ta nguyện làm nô lệ... Cho dù ngươi muốn, ta cũng có thể gả cho ngươi.
- Hả? Chuyện vui rồi.
La Phong nở nụ cười.
- Còn chưa hết.
Nạp Bố cười ha ha nói:
- Nhi tử ta lúc đó rất có phong phạm, hỏi lại là ngươi có thích ta hay không?
- Sau đó cô gái đó nói... tâm tư của ta đều đặt trên võ đạo, cũng không người nào trong lòng. Nhưng ngươi có đại ân với nhà ta, ta không thể không báo ơn.
Nạp Bố nói:
- Cô gái đó nói xong, nhi tử ta nói thẳng luôn... Nạp Khả ta không bắt buộc người khác. Ngươi không thích ta, ta cũng sẽ không bắt buộc ngươi. Nói xong, nhi tử ta quay đầu mang theo đám hộ vệ đi luôn. Ha ha...
Nạp Bố nói xong, không kìm được một lần nữa cười ha hả.
- Thú vị... Thú vị.
La Phong cũng cười phá lên.
- Cha
. Thiếu niên Nạp Khả mặt đỏ bừng, nổi giận phi thường.
- Khá lắm... Nạp Khả, rất khá.
La Phong cười tán dương.
Nạp Khả nắm chặt nắm tay, nói nghiên trang:
- Ta sẽ không bắt buộc người khác, nhưng... một ngày nào đó, ta sẽ làm nàng phải thích ta!
Nói rồi ngẩng cao đầu, tựa hồ tràn ngập ý chí chiến đấu.
- Có chí khí!
La Phong rốt cuộc vẫn khó nén được tiếu ý, Nạp Bố cũng cười ha ha.
----- o O o -----
← Ch. 0502 | Ch. 0504 → |