Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thông Thiên Đại Thánh - Chương 1054

Thông Thiên Đại Thánh
Trọn bộ 1488 chương
Chương 1054: Quấy thiên hạ (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1488)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Chu Báo ngồi chỗ đó không nhúc nhích, cau mày giống như đang suy tử, biểu lộ trên mặt âm trầm bất định, cuối cùng, lông mày hắn mở ra, nhìn Tống Tử Phật, nói:

- Tốt, Thanh Linh, không hổ là lão yêu nhiều năm a, chủ ý hiểm như vậy mà cũng nghĩ ra được, vài loạn đan dược này, trừ Đoán Cốt Đan cần tài liệu không tính là quý hiếm ra, vài loại khác, đều là thiên hạ kỳ trân khó tìm, chỉ sợ cũng chỉ có Thượng Cổ Tam Thập Tam Thiên mới có thể tồn tại, cho dù là trong vùng biển. Cũng không thể có được bao nhiêu, cho dù là có thể gom góp, cũng không có bao nhiêu hàng tồn, không cần đem toàn bộ đan phương thả ra, chỉ cần thả ra đan phương Đoán Cốt Đan và Dịch Cân Đan, thiên hạ tất đại loạn, ít nhất cả võ lâm đều loạn!

- Đúng vậy, đối với ngươi mà nói, hỗn loạn mới là lựa chọn tốt nhất, chỉ có hỗn loạn, ngươi mới có cơ hội đục nước béo cò, hơn nữa, ngươi ngẫm lại, bốn đại tông môn dù bắt được đan phương, nhưng trong tay không có linh dược, tất nhiên sẽ oán hận Linh Tiêu Điện tạo thành việc này, hơn nữa, vì cướp lấy linh dược, năm đại tông môn sẽ tăng nhanh tiến độ đi Vạn Tinh Hải, sớm bắt đầu hành trình Vạn Tinh Hải, như vậy, cho dù bọn họ muốn đối phó ngươi, cũng không thể chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa ngươi che dấu chuẩn bị ở sau, lại có ta hỗ trợ, đến Vạn Tinh Hải, trái lại đem toàn bộ bọn chúng diệt sát cũng không phải là không có khả năng!

- Ta điên a, đem toàn bộ người đi Vạn Tinh Hải diệt sát, muốn chết sao?

Thanh Linh nói ra.

Chu Báo cười lạnh nói:

- Ngươi cho rằng ta sẽ ngu như vậy sao? Nhưng chủ ý này tổn hại thì có tổn hại, nhưng cũng là lựa chọn không tồi, tốt, sẽ bắt tay vào làm, trước tiên đem Đoán Cốt Đan thả ra, hắc hắc, dù sao mấy năm nay An Viễn Đường của ta thu mua không ít dược liệu, Đoán Cốt Đan không xuất ra, cũng không bị gì, một khi đem đan phương Đoán Cốt Đan thả ra, không nói trước giá cả của những dược liệu này tăng cao, còn không phải sẽ tạo thành một hồi gió tanh mưa máu hay sao?

- Đúng vậy, những dược liệu này, đối với chúng ta không hiếm, nhưng đan dược vừa xuất ra, sẽ có nhu cầu rất lớn, nhiều người trong võ lâm, ai không muốn tăng tiến tu vi chứ, ai không muốn trở thành cao thủ, cường giả chứ? Tất nhiên sẽ có tranh chấp cực lớn, Đoán Cốt Đan sẽ khiến tầng chót của võ lâm tranh chấp, mà đan phương Dịch Cân Đan sẽ khiến cho những thế gia lớn nhỏ coi trọng, số lượng cường giả chính là lực lượng trung kiên và là căn bản của thế gia, đến lúc đó bọn họ không muốn đoạt cũng phải đoạt, đợi đến đến thời điểm thời cơ chín muồi, ngươi đem Định Mạch Đan thả ra, đến lúc đó, chỉ sợ Linh Tiêu Điện cũng không ngồi yên được a?

- Ta chính là muốn bọn họ không ngồi yên được, nếu không, chẳng phải đan phương của ta đã lãng phí rồi sao?

Vương Xà ngồi một bên nghe mà ứa mồ hôi lạnh a, lá gan của hai gia hỏa này đúng là quá lớn, đồng thời trong lúc hai người nói chuyện với nhau hắn đạt được không ít tin tức bí mật, rất hiển nhiên, nếu như Chu Báo và Tống Tử Phật liên thủ, hai người bọn họ có lòng tin vừa tiến vào Vạn Tinh Hải sẽ đem toàn bộ Tôn Giả cấp Chân Tiên, thậm chí là Thiên Quân cấp Chân Tiên diệt sát, điều này sao có thể, rốt cuộc Tống Tử Phật này có lai lịch gì, thực lực của Chu Báo đã tới tình trạnh nào, tại sao lại có tin tưởng lớn như vậy?

Vương Xà trăm mối không có cách giải, nhìn thấy hai người này không có kiêng nể gì mà bàn tính về chủ đề mà hắn cũng phải run sợ, hắn không khỏi khổ cười, hai gia hỏa này, đúng là không có xem mình là ngoại nhân a.

Chỉ nghe hai người lại thương nghị một phen, cuối cùng đã đem chuyện này quyết định xuống, sau khi quyết định, tên Tống Tử Phật cười hắc hắc liếc nhìn Vương Xà, không biết làm cách nào, thân hình hóa thành một hồi cuồng phong, biến mất trong phòng.

- Hô, hảo tiểu tử, ngươi che dấu đúng là đủ sâu a!

Đến thời điểm này, Vương Xà cũng không khỏi bội phục Chu Báo, vô thanh vô tức, đã bố trí một cây đinh trong Đại Luân Tự.

- Chỉ là một ít cơ duyên xảo hợp thì bỏ đi, nếu không phải vì tên Tống Tử Phật muốn chết nên tới tìm ta gây phiền toái, cũng sẽ không bị lão yêu vạn năm như Thanh Linh đoạt xá.

Chu Báo thản nhiên nói ra.

- Vừa rồi ta với Thanh Linh nói chuyện, thủ tọa cũng nghe được, ngươi xem, có muốn tham gia không?

- Tham gia, đương nhiên tham gia, nếu như người thật sự có đan phương như vậy, thiên hạ nhất định sẽ bị ngươi quấy đại loạn, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, đến lúc đó tốt nhất là đừng để người ta biết đan phương thuộc về người, bằng không thì, ngươi chính là tiêu điểm của toàn bộ mọi người đấy.

- Đươnh nhiên ta biết rồi, ta sẽ không ngu như vậy!

- Chuyện này coi như xong, chỉ cần ta làm thật sạch sẽ, ai biết đồ vật là do ta đưa ra ngoài chứ?

Vậy thì được!

Vương Xà yên tâm gật gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, sau khi nói hai câu chuyện phiếm với Chu Báo, liền cáo từ rời đi, hóa thành một đoàn ánh sáng màu xanh, biến mất phía chân trời.

- Năm đại tông môn, hắc hắc, năm đại tông môn, các ngươi muốn tính toán ta, ta sẽ cho các ngươi phải uống nước rửa chân của ta a!

Vương Xà đi rồi, Chu Báo đi đi lại lại trong phòng, trong lòng tính toán được mất, cuối cùng, hắn giống như đã quyết định, trên mặt lộ ra một nụ cười âm lãnh, rời khỏi phòng.

Trong hai tháng kế tiếp, Chu Báo một mực ở lại trong Vũ Dương Lĩnh, phần lớn thời gian đều ở trong nội phủ vui đùa với hai nữ nhi của mình, bộ dáng hưởng thụ niềm vui gia đình, một mặt khác, thỉnh thoảng hắn cũng lộ diện, tiếp kiến Tây Bắc, thậm chí tất cả những lãnh chúa lớn nhỏ ở phương bắc này, phong làm Vương.

Phong Vương, trên thế giới này là chuyện cực nhỏ, vương triều trong thế tục, có rất ít người khác họ được phong Vương, cho nên, đây là chuyện chấn động lòng dân, nhưng mà, không có ai phản đối. -

Chu Báo phong Vương, như vậy, trong các lãnh chúa phương bắc, địa vị của hắn cao nhất, hơn nữa thực lực của hắn cường hoành, Vũ Dương Lĩnh lại được ủng hộ tài chính trực tiếp từ Vân Châu đi thông Vũ Dương Đạo, cho nên nắm chặt mạch máu của tất cả lãnh địa, ai dám phản đối, ai dám trêu chọc.

Vốn là người ngoài còn cảm thấy khó hiểu khi Chu Báo hao tài tốn của tu kiến con đường dài như vậy, cảm thấy là vẽ vời cho thêm chuyện, nhưng sau khi hoàn thành con đường này, tất cả lãnh chúa của Tây Bắc đều được lợi cực lớn, đồng thời cũng hiểu ý nghĩa của con đường này, nhưng khi biết quy củ của nó, không ai dám nhúng chàm, tuy Chu Báo chưa từng thu tiền mãi lộ, nhưng con đường này đi tới Vũ Dương Lĩnh của Chu Báo, điều này đã khiến cho Vũ Dương Lĩnh trở thành nơi tập kết thương phẩm và trung chuyển hàng hóa trọng yếu của Tây Bắc địa vực, ngắn ngủn mấy năm thời gian, cho nên lấy Vũ Dương Lĩnh làm trung tâm, hình thành các thành trấn chung quanh.

Phàm là thương phẩm đi qua Tây Bắc, vật tư, thậm chí cả nhân khẩu, đều phải đi qua Vũ Dương Lĩnh một lần, đợi đến lúc giải quyết nhu cầu của Vũ Dương Lĩnh xong, mới đến phiên các lãnh địa khác, mà Tây Bắc chi địa sản xuất tất cả tài nguyên, khoáng sản và các đồ vật trân quý, cũng đều phải đi qua Vũ Dương Lĩnh mới có thể vận chuyển tới Trung Nguyên, mà trong quá trình này, tất cả đều phải xem sắc mặt của Vũ Dương Lĩnh, nếu rêu chọc Chu Báo. Hoặc là không cung kính với Chu Báo, Chu Báo không cần ra tay làm gì, chỉ nói một câu xuống cho thuộc hạ, đã có thể làm cho lãnh địa của bọn họ chết đói, thử nghĩ, dưới tình huống như vậy, ai dám không không cho Chu Báo mặt mũi, Chu Báo phong Vương, ai dám không đến ăn mừng, chúc mừng chứ?

Trước kia, gặp được chuyện như thế này, Chu Báo sẽ không để ý, nhưng lúc này, Chu Báo cũng không biết phát điên thế nào, hắn nghe theo lời lão Chu đầu, trắng trợn ăn mừng, ở trong phủ lãnh chúa ăn mừng mười ngày mười đêm, hắn cũng lộ mặt mấy lần, tiếp kiến mấy lãnh chúa lớn, thấy thái độ và cách làm khác thường của Chu Báo làm cho không ít người khẩn trương.

Cái thằng này muốn làm cái gì?

Không phải hắn say mê tu luyện sao? Tại sao đột ngột học cách xã giao xã hội? Chẳng lẽ hắn có tâm tư, cảm thấy hứng thú với cái ghế ở Tây Kinh, hoặc là nói, hắn muốn ăn luôn phần đất phong, chiếm đoạt cả Tây Bắc thậm chí cả phương bắc? Đúng vậy, thằng này đã là Vương tước, lại có thực lực lớn như vậy, nếu như hắn muốn tiến tới một bước cuối cùng cũng không phải là không có khả năng!

Trong khoảng thời gian ngắn, có đủ loại suy đoán về Chu Báo vang lên không dứt, nhưng không có một cái nào được chứng minh là đúng cả.

Chính là vào lúc này, ở phía nam của Đại Tấn, một thân ảnh mặc hắc y, xuất hiện ở một tiểu thành Chúc Chiếu.

Chúc Chiếu là một tiểu thành ở phía nam.

Thành không lớn, cũng không phải là nơi hiểm yếu chiến lược gì, là vùng binh gia giao tranh, giáp biên giới với Nam Man, có thể nói, là một vùng khỉ ho cò gáy, nhân khẩu cũng không nhiều, một tiểu thành, nhiều nhất là có hai ba vạn nhân khẩu, trừ một ít dân bản địa ra, nơi này chỉ có một ít khách điếm, dù sao ở đây giáp biên giới với Nam Man, trong vùng núi lớn ở Nam Man có sản xuất một ít tài liệu và tài nguyên mà Trung Nguyên không có, mà những tài liệu này trong mắt của người Nam Man mất đi giá trị và chúng còn thấp kém hơn cả muối ăn, tuy số lượng giao dịch không quá lớn, nhưng cũng đủ cho một ít thương nhân kiếm lời, mà so với những tiểu thành khác, Chúc Chiếu thành cũng được coi là phồn vinh, một loại phồn vinh trong bình tĩnh.

Nhưng vào đầu năm nay, loại bình tĩnh này đã bị phá hủy.

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống thành, giống như được khảm một đạo ánh sáng màu vàng, từ trên cao chiếu xuống, bày ra cảnh tượng tươi đẹp, hào khí an bình, Mã Nhị Đông là tiểu nhị của Hoa Khách Lai, Hoa Khách Lai là khách sạn lớn nhất trong Chúc Chiếu thành, cái gọi là lớn, cũng chỉ là một khách điếm có ba lầu nhỏ mà thôi.

Với tư cách là tiểu thành nằm gần rừng rậm Nam Man, sinh ý của Hoa Khách Lai không tệ, tuy thời điểm này khách khứa không nhiều lắm, nhưng trong hậu viện của Hoa Khách Lai, cũng không còn bao nhiêu căn phòng trống.

Một ngày này, Mã Nhị Đông tiếp một vị khách nhân cổ quái.

Đây là một khách nhân trẻ tuổi, đương nhiên, Mã Nhị Đông với cảm giác khi làm tiểu nhị mười ba năm, hắn không cách nào nhìn rõ bộ dáng của khách nhân này, toàn thân của vị khách nhân này được một áo choàng màu đen che phủ, mà chất liệu cái áo choàng này thập phần cổ quái, không phải bố cũng không phải tơ lụa, nhìn ở phía trên thì bóng loáng như tơ lụa, nhưng lại ẩn ẩn khói đen a.

Mặc dù trong lòng của Mã Nhị Đông không tốt, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, bởi vì phương nam này là thiên hạ của Bái Hỏa Huyền Giáo.

Mấy ngàn năm qua, Bái Hỏa Huyền Giáo là thế lực hùng bá phía nam, mà khái niệm địa lý của Đại Tấn, phía nam, lấy Tam Giang làm giới hạn, Tam Giang, chính là ba đầu sông lớn của Đại Tấn chảy về nam, thông Hoa Giang, Hắc Thủy Giang và Thiên Ninh Giang, ba con sông lớn này vốn không có tiếp giáp nhau, nhưng cũng không cách nhau quá xa, phân trọn Đại Tấn thành hai phương nam bắc rõ rệt, trong đó lấy vị trí Hoa Giang làm phía nam, mà thông qua phía nam của Hoa Giang, có bảy châu, mà bảy châu này, đều là địa bàn của Bái Hỏa Huyền Giáo, đương nhiên, cái gọi là địa bàn, cũng không phải là Bái Hỏa Huyền Giáo thống trị, bảy châu này đều do quan viên của Đại Tấn thống trị, nhưng hầu hết cư dân ở đây, đều thờ phụng Bái Hỏa Huyền Giáo, làm tín đồ của Bái Hỏa Huyền Giáo, ở đất này mà làm tín đồ của Bái Hỏa Huyền Giáo, có được địa vị, nói theo cách nói kiếp trước của Chu Báo là, lực lượng và địa vị trong quần chúng cực cao.

Bởi vì có trụ cột sâu đậm như vậy, thế lực của Bái Hỏa Huyền Giáo ở chỗ này cực kỳ khổng lồ, lực khống chế tuyệt đối không thấp hơn Đại Tấn, nơi này giống như là thủ đô của Bái Hỏa Huyền Giáo vậy, trên thực tế, trong Chúc Chiếu thành này, đều được khống chế trong ba bang phái dưới trướng của Bái Hỏa Huyền Giáo, cho nên, ở nơi này, Mã Nhị Đông thường xuyên nhìn thấy người trong võ lâm, thậm chí hắn còn may mắn nhìn thấy một cao thủ Thất phẩm lĩnh đội, tiến vào Man Hoang chi địa săn giết yêu thú, bởi vậy, hắn đối với người trong võ lâm cũng có chút hiểu biết.

Nhưng mà, hôm nay hắn tiếp đãi người này, làm cho người ta không sờ được ý nghĩ, tuy hắn không biết khí thế cường đại của cường giả Thất phẩm, thậm chí, hắn không gặp được bao nhiêu cao thủ, nhưng vừa thấy mặt, ở sâu trong đáy lòng của hắn sinh ra cảm giác nguy hiểm sâu đậm, làm cho hắn không biết nên làm sao cho phải.

- Thế nào, hôm nay Hoa Khách Lai của ngươi đầy khách rồi sao?

Nhìn thấy Mã Nhị Đông đang ngẩn người, hắc y nhân này dùng âm thanh khàn khàn nói ra.

- A, không, không, không, đương nhiên không phải, còn, còn hai phòng, khách quan đi theo ta!

Hắc y nhân nghe vậy, thoả mãn gật gật đầu, đi theo Mã Nhị Đông vào hậu viện Hoa Khách Lai, đợi đến lúc dàn xếp tốt hết thảy, đi ra khỏi gian phòng, Mã Nhị Động mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn mới phát hiện, sau lưng của mình đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh.

- Nhị Đông, Nhị Đông, mau tới đây, mau tới đây!

Đem mồ hôi lạnh trên trán lau sạch sẽ, Mã Nhị Đông đi tới sân, vẫn chưa đi vài bước, liền nghe được một âm thanh trầm thấp gọi mình.

Mã Nhị Đông ngẩn đầu lên, nhìn thấy trong sân có một người đứng chờ, Trần Bưu, hắn đang thập thò trốn phía sau cánh cửa, ló đầu ra ngoắc ngoắc về phía mình.

- Làm cái gì thế, lén lén lút lút?

Vẻ mặt Mã Nhị Đông bất mãn, đi qua hỏi.

- Vừa rồi có phải người nọ mặc một thân hắc y, có phải ngươi không thấy rõ gương mặt hay không?

Vừa đi vào sân, liền bị Trần Bưu kéo qua một bên, chỉ thấy Trần Bưu còn sợ hãi liếc nhìn vào trong hậu viện, thấy không bóng người, mới yên lòng, cẩn thận hỏi.

- Đúng vậy, có vấn đề sao?

Vừa nhìn thấy Trần Bưu giọng điệu này, biểu lộ này, trong lòng Mã Nhị Đông căng thẳng, thầm nghĩ hôm nay khách nhân này có vấn đề gì sao?

- Thế là tốt rồi, Nhị Đông, hôm nay ngươi trở về đi, xem như không biết xảy ra chuyện gì, ta cho ngươi biết, thằng này vào ba ngày trước, giết chết nhị đương gia của Lôi Hỏa Môn, hiện tại Lôi Hỏa Môn đang nổi điên tìm hắn khắp nơi, không thể ngờ nổi, hắn lại nghênh ngang đi vào Hoa Khách Lai chúng ta a.

- Cái gì, lão nhị của Lôi Hỏa Môn chết rồi?

Mã Nhị Đông nghe xong, bị dọa kêu to một tiếng, Lôi Hỏa Môn là một trong ba đại bang phái của Chúc Chiếu thành, nhị đương gia của Lôi Hỏa Môn, là cao thủ Tứ phẩm, một thân tu vi cường hoành, trong Chúc Chiếu thành này, thực lực ít nhất cũng đạt tới top 5, một cao thủ như vậy, lại bị người ta giết.

- Giật mình như vậy làm cái gì? Tra lão nhị có mạnh hơn nữa, có thể mạnh hơn cường giả Thất phẩm sao, mà tên hắc y nhân này chính là cường giả Thất phẩm, ba ngày trước, sau khi xông vào Lôi Hỏa Môn, Lôi Hỏa Môn đã mời hai vị trưởng lão Vương Xương Bình và Lý Mạc, mấy ngày nay đang điên cuồng đi tìm hắn.

- Chuyện này quá phiền toái!

Mã Nhị Đông lập tức cười khổ, người là do hắn dẫn vào Hoa Khách Lai, nếu mấy đại cao thủ này đánh trong khách sạn, nhất định cái khách điếm này không chịu nổi, đến lúc lão bản truy cứu, không may là mình đưa tới đâu.

Giống như nhìn ra tâm tư của hắn, Trần Bưu vỗ vỗ bả vai của hắn.

- Nhị Đông a, ngươi đừng hoảng hốt, ta có biện pháp có thể cứu ngươi đấy!

- Biện pháp gì?

Hai mắt Mã Nhị Đông tỏa sáng, hỏi.

- Hiện tại Lôi Hỏa Môn đang điên cuồng tìm hắn, chúng ta đi mật báo, đến lúc đó, chẳng những còn có được tiền thưởng của Lôi Hỏa Môn, Kỳ lão bản cũng không có lý do trách tội ngươi a!

Nghe lời này, tròng mắt Mã Nhị Đông sáng ngời, sau đó, sắc mặt cổ quái nhìn Trần Bưu, nói ra:

- Trần Bưu, tiểu tử ngươi không nên đùa nghịch với ta, công việc tốt như vậy, tại sao ngươi không đi làm, lại chạy đến tìm ta?

- Không phải ta đã nói rồi sao? Là ngươi mang hắn về Hoa Khách Lai này, tình huống của hắn ngươi là người rõ nhất, nếu như ta lèm nhèm, ngược lại không có gì, nếu nhận lầm người, thì không phải bị Lôi Hỏa Môn đánh chết a.

- Ngươi đúng là cẩn thận a!

Mã Nhị Đông liếc nhìn Trần Bưu, nói:

- Chuyện tốt, chúng ta cùng đi!

Khi đang nói chuyện, hai người liền đứng dậy, rời khỏi Hoa Khách Lai, chạy thẳng tới tổng đàn của Hoa Khách Lai, cùng lúc đó, hắc y nhân trong phòng, trên mặt hiện ra nụ cười cổ quái.

- Xem ra Lôi Hỏa Môn đúng là quá gấp, nhưng mà, xem ra bọn họ đã phát hiện ta từ trong nhà của Tra lão nhị tìm được đồ vật đó rồi, ha ha, không biết bí mật này bọn họ có thể giữ trong bao lâu a?

Mà hắc y nhân này chính là nguyên thần thứ hai của Chu Báo, hóa thân Thực Long Thu.

Ở trên đời này, cũng không có ai biết hắn có nguyên thần thứ hai, thân ngoại hóa thân, dù là Vương Xà và Thanh Linh cũng không biết, bản thể của hắn đang ở Vũ Dương Lĩnh tiếp khách mở tiệc, tiếp kiến các đại lĩnh chủ, mà hóa thân của hắn, thì chạy tới Chúc Chiếu thành cách đây mấy mươi vạn dặm, hắn tới đây Chúc Chiếu này, cũng không phải du lịch, hắn muốn đem đan phương Đoán Cốt Đan và Định Mạch Đan thả ra.

Mà đan phương Đoán Cốt Đan và Định Mạch Đan vô cùng trân quý, cũng không phải tùy tiện ném ra cho người ta nhặt được là xong việc, đương nhiên, nếu như mang thứ này vứt trên đời cho người ta nhặt, ảnh hưởng cũng quá nhỏ, dựa theo lẽ thường mà nói, thứ này bị người ta nhặt được, đương nhiên sẽ giống mình năm đó, xem đan phương như bảo tàng mà cất giấu, bản thân mình thu lấu, chính mình hưởng dụng, làm sao mà tiết lộ ra ngoài, đây là một vấn đề lớn.

Trên người mình cất giấu những đan phương này nhiều năm như vậy trừ chính mình ra, còn có ai biết rõ?

Không có, một cũng không có.

Cho nên, vụng trộm xuất ra, đó là tiểu đả tiểu nháo, tuyệt đối không có khả năng gây ảnh hưởng gì trong thời gian ngắn, phải gây hỗn loạn, phải đem chuyện này náo lớn, đương nhiên, rốt cuộc náo bao nhiêu, cũng cần làm từ từ, không thể làm náo loạn bậy bạ, lộ ra sơ hở, cho nên, Chu Báo nghĩ cả buổi, mới đi tới Chúc Chiếu thành này.

Chúc Chiếu thành gần Nam Man chi địa, rời xa trung tâm thành thị của Đại Tấn, bởi vì đây là địa bàn của Bái Hỏa Huyền Giáo, thế lực triều đình bạc nhược yếu kém, bởi vậy tất cả thế lực đều bị thằm dò, gián điệp, ngay cả gió thổi cỏ lay cũng phải biết rõ như trong lòng bàn tay.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1488)