Vay nóng Tinvay

Truyện:Thông Thiên Chi Lộ - Chương 0225

Thông Thiên Chi Lộ
Trọn bộ 1287 chương
Chương 0225: Tiên âm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1287)

Siêu sale Shopee


Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi không chống nổi áp lực, sắp gục ngã.

"A! Truyền tống pháp trận hỏng rồi hả?! Ta chết mất!" Cả lục bào lão đầu trong Dưỡng quỷ quán trung cũng cảm giác được hủy diệt khí tức, kêu ré lên trong tai gã.

Một dải ngân quang đột nhiên lóe sáng, truyền tống pháp trận bị bẻ gãy uy năng và vô số ngân sắc quang diễm bẻ cong hướng truyền thống, thân ảnh cả ba tan ngay, uy năng còn lại dồn vào giữa, hóa thành vô số ngân sắc quang điểm, tiêu tan vào thời không nào đó. .

Chát!

Lúc uy năng đó tiêu tan, Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi đột nhiên xuất hiện trong một nơi đầy hơi sương trắng xóa.

Ngân quang lơ lửng trên đỉnh đầu ba người vỡ tan, như từng vì sao bạc đổ xuống."Bốp!" "Bốp!" "Bốp!", dấy lên vô vàn giọt nước.

Phía dưới ba người là mặt nước xanh biếc.

Một dải mây lửa cuốn lên, Ngụy Tác sắc mặt nhợt nhạt, kinh hồn đến độ suýt rơi xuống mặt nước, cố gắng tế xuất bạch ngọc hạc, chở Cơ Nhã cùng Hàn Vi Vi bay lên.

"Bốp!" "Bốp!" "Bốp!"

Ngân sắc quang tinh lao đi xa hơn rồi rơi xuống mặt nước.

"Đây là chỗ nào?"

Thần thức quét quanh, mắt Ngụy Tác hiện rõ thần sắc chấn kinh.

Lần truyền tống bị phá hoại, Ngụy Tác không cách nào ngăn cản uy năng đó, liền kích phát pháp bảo như cái khay bạc lấy được của Đổng Thanh Y.

Lúc trước gã căn bản không rõ sách sử dụng cụ thể của pháp bảo này, chỉ thấy Đổng Thanh Y nhờ đó mà thoát khỏi pháp trận.

Gã sa vào đường cùng nên đành thử kích phát pháp bảo.

Hiện tại thân thể họ không bị uy năng đó ép nát, nhưng pháp bảo không rõ cách sử dụng ấy vỡ nát, gã cũng không biết mình đang ở đâu.

Thần thức quét đi tứ phía, chỗ nào cũng là hơi sương cách tuyệt thần thức và mặt nước vô biên.

"Thoát rồi hả?" Lục bào lão đầu tựa hồ cũng sợ hãi, giọng nói vẫn run run.

"Bay lên xem sao." Cơ Nhã nhợt nhạt mặt mày nói.

Ngụy Tác mới thoát khỏi tử cảnh, gật đầu điều khiển bạch ngọc hạc bay lên, hòng xuyên qua hơi sương, xem đang ở đâu.

Nhay bay lên gần hai trăm trượng mà vẫn chưa khỏi phạm vi sương mù, trên đầu vẫn là màn trắng mênh mông.

Đột nhiên, tiếng thú gầm vang lên cùng tiếng xé không khí từ xa vọng lại, tựa hồ có yêu thú to lớn đang bay tới.

Ngụy Tác cùng Cơ Nhã kinh nghi bất định nhìn nhau, ngừng lại một chốc, thấy chung quanh không còn động tĩnh thì tiếp tục bay lên.

Bay lên thêm một lúc nữa, vẫn là mênh mông sương mù, tựa hồ có một luồng đại lực kỳ dị lôi kéo khiến bạch ngọc hạc càng lúc càng nặng, gần đến độ cao ba trăm trượng thì với tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng của gã cũng đạt cực hạn, không cách nào lên thêm nữa.

"Lẽ nào đã lọt vào pháp trận gì đó?"

Ngụy Tác đành từ từ đáp xuống, lướt theo một hướng, sắc mặt gã càng khó coi hơn hơn là vì dưới chân mặt nước mênh mông.

Cơ Nhã co tay búng, một con bạch sắc băng long xẹt ra trong tích tắc, giáng xuống mặt nước, sóng dâng lên liền đông thành băng, cơ hồ một cột băng đột nhiên mọc lên.

Ngụy Tác máy động, điều khiển bạch ngọc hạc đáp xuống cột băng do Cơ Nhã dùng thuật pháp đông kết.

Sóng nước lan tràn xung kích lên cột băng lấp lánh, vang lên tiếng bồm bộp, trong cột băng còn mấy bóng mờ, là mấy con cá nhỏ mình đầy gai.

"Đây là thủy vực thật sự, không do trận pháp hình thành. Chúng ta không đứng im mà ít nhất cũng bay được mười mấy dặm, tôi chưa từng nghe nói Thiên Huyền đại lục có môn phái nào có thủy hệ pháp trận lớn như thế." Mặt Cơ Nhã ánh lên hàn mang của cột băng, lắc đầu."Nơi này không phải ở gần phía nam Thiên Huyền đại lục, ở chỗ chúng ta dù cách bên ngoài Thiên khung mấy nghìn dặm đều không có nơi nào như vậy."

"Ta cũng không biết nơi này." Lục bào lão đầu kêu lên kinh hãi: "Lẽ nào truyền tống pháp trận đó tan tành. Truyền tống pháp trận tan nát, không ai biết kẻ may mắn sống sót trôi giạt đến đâu, chưa biết chừng chúng ta ở cách chỗ cũ mấy chục vạn dặm, thậm chí mấy trăm vạn dặm!"

"Tại hạ có đủ Hồi chân đơn, chỉ cần không phải pháp trận thì nơi này có lớn hơn nữa cũng có thể thoát được." Ngụy Tác khẽ thở phào.

"Chúng ta có đủ thời gian nhưng Vi Vi không đợi được. Trong ba ngày mà không thoát khỏi đây, không tìm đủ linh dược, nó sẽ không chống chọi nổi nữa."

Ngụy Tác hít sâu một hơi, mới thoát chết nên gã không nghĩ đến việc đó, bây giờ mới hiểu vì sao Cơ Nhã lại lạnh lùng đến thế.

Mặt mày khó coi trầm ngâm một chốc, Ngụy Tác lấy ra pháp khí hình lá liễu có tốc độ nhanh hơn bạch ngọc hạc nhưng chỉ chở được ba người, lao vút lên.

Không biết đang ở đâu, cũng không phân biệt được phương vị, gã chỉ biết nhắm mắt bay lên xem có thoát được thủy vực cổ quái này không mà tìm lấy một thành trì có tu sĩ.

"Có yêu thú!"

Bay trong hơi sương hơn nửa canh giờ, Ngụy Tác đột nhiên khẩn trương dừng lại, kích phát một linh quang quang tráo, đồng thời nắm lấy Lục dương thần hỏa xoa.

Một bóng đen hình cây thoa lướt qua cách hơn mười trượng rồi khuất bóng, không nhìn rõ là yêu thú gì.

Ngụy Tác dừng lại một chốc, xác định chung quanh không có yêu thú rồi cẩn thận đi tiếp.

"Lẽ nào đây là biển cả?"

Màn sương che kín thái dương chân hỏa, lục bào lão đầu không cần lo lắng bị tổn hao nguyên khí, nhưng lão hô lên kinh hãi liên tục vì thủy vực quá rộng.

Hơn một canh giờ sau, phía trước mới xuất hiện đất liền, là một hải đảo chỉ có mấy dặm.

"Lại có thi cốt?"

Hòn đảo nhỏ trong làn êm vụ có một cây cột đá trắng sừng sững, nhưng lúc Ngụy Tác cưỡi phi độn pháp bảo đáp xuống thì kinh hãi nhận ra đó lại là một gióng xương trắng toát.

Bạch sắc cốt đầu không còn hoàn chỉnh, Ngụy Tác kinh ngạc sờ vào khúc xương, bột trắng rơi xuống lả tả.

Bạch sắc cốt đầu đã triệt để phong hóa, không còn linh khí tồn tại, cũng không nhận rõ chất xương tốt đến mức nào, hơn nữa vì vỡ nát nên không thể phán đoán được là yêu thú gì, ngoại hình thế nào. Đối với tu sĩ, khúc xương này đã vô dụng, không cách nào luyện chế thành pháp khí. Nhưng mười mấy đốt xương còn lại đều lớn cỡ hai người ôm, mấy đốt hoàn chỉnh cơ hồ là xương sườn, dài gấp mười mấy lần Ngụy Tác. Yêu thú này rõ ràng còn khổng lồ hơn cả Hỏa yêu long.

"Nơi này quá cổ quái, tuyệt đối không phải ở trong Thiên khung, khẳng định ở ngoài Thiên khung." Lục bào lão đầu kinh hãi nói.

"Mẹ nó chứ! Thật ra là chỗ quỷ quái này!"

Ngụy Tác nhìn dúm bạch sắc cốt phấn, nhăn nhó cực độ lẩm bẩm.

Nơi này càng quỷ dị, đối với Hàn Vi Vi lại càng nguy hiểm.

"Ngụy Tác, thật ra là chuyện gì?" Lúc đó Hàn Vi Vi vốn đã hôn mê lại lên tiếng.

"Lẽ nào là hồi quang phản chiếu?"

Ngụy Tác lòng như dao cắt nhìn Hàn Vi Vi mơ hồ đến mức không hiểu chuyện gì xảy ra, "Đừng nói nhiều để tiết kiệm khí lực." Nói đoạn, gã lại sợ Hàn Vi Vi không nói gì mà qua đời nên lại nói chuyện cùng nàng ta, "Ta giả trang thành thế này, giọng nói cũng qua Biến thanh đơn rồi, sao ngươi thoạt nhìn là nhận ra ngay?"

"Trừ ngươi thỉ còn ai nhăn nhở như thế, lúc liều mạng với người khác là nghiến răng nghiến lợi." Hàn Vi Vi mông lung nhìn gã Ngụy Tác, "Trừ ngươi và sư thư còn ai hi sinh vì ta như vậy?"

"Đừng nói nữa." Ngụy Tác cơ hồ rơi lệ trước những lời này.

"Hàn Vi Vi!" Đúng lúc đó, Hàn Vi Vi nhắm mắt lại, Ngụy Tác tưởng nàng ta từ giã cõi đời nên kêu lên đau đớn. Nhưng đang lúc định bảo rằng ta sẽ báo thù cho ngươi thì thấy ngực Hàn Vi Vi còn phập phồng, chỉ là tiếp tục hôn mê.

Trong bạch sắc mê vụ đột nhiên vang lên tiếng nữ tử ca hát, ngọt ngào như giọng tiên.

Giọng nữ tử này khác với ngôn ngữ Thiên Huyền đại lục, không linh đến xa xăm trong mà sương trăng vô biên, trở lên phiêu diêu thần bí khôn tả.

Mắt Ngụy Tác cùng Cơ Nhã sáng lên.

Chỉ cần có tu sĩ, là có hi vọng tìm được thành trì để mua linh dược.

Không hề ngần ngừ, Ngụy Tác điều khiển độn quang, cùng Cơ Nhã lao vút về phía phát ra âm thanh.

Một chấm đen xuất hiện ở điểm giao tiếp giữa bạch sắc vụ và mặt biển xanh.

Từng khối đá nhô lên khỏi mặt biển, mọc cả những thực vật kỳ hình quái trạng, một nửa khối đá chìm trong nước.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1287)