Vay nóng Tima

Truyện:Thông Thiên Chi Lộ - Chương 0424

Thông Thiên Chi Lộ
Trọn bộ 1287 chương
Chương 0424: Biển sương mênh mông
0.00
(0 votes)


Chương (1-1287)

Siêu sale Shopee


"Hai đàn lợn? Một tiểu nữ hài mới hai, ba tuổi?" Hàn Vô Nhã và bọn Trường Phong chân nhân ngẩn người.

"Chúng chắc bị đối phương dùng ma âm hoặc là nhiếp tâm thuật pháp mê loạn tâm thần." Kim Chung thượng nhân liếc mấy tu sĩ kinh hoảng lại điên cuồng, nhíu mày, "Di đà thanh tâm pháp!"

Thốt lên đầy tự tin, Kim Chung thượng nhân chỉ tay ngưng thành kim quang, hóa ra quang ảnh di đà phật ngực trần.

"A!"

Quang ảnh di đà phật cùng với phật âm kỳ dị hóa thành kim quang quang hà, bao trùm trên đầu mười hai tu sĩ.

"A?"

Kim Chung thượng nhân cực kỳ mất mặt vì mười hai tu sĩ vẫn kể tiếp, "Thật sự có hai đàn lợn... Đúng là một tiểu nữ hài mặc áo hoa, tiểu nữ hài rất lợi hại, biết thi triển thuật pháp, xuất thủ giết chết liền ba đạo hữu, Hoàng đạo hữu có một món pháp bảo phòng ngự linh giai thượng phẩm mà không chống nổi..."

"Chắc không bị ma âm hoặc nhiếp tâm thuật pháp mê loạn tâm thần." Điếu Sa chân nhân nhíu mày, "Chắc là ảo quang pháp trận hoặc pháp khí."

Thoáng ngừng lại, Điếu Sa chân nhân liếc mười hai tu sĩ, "Các ngươi bị tập kích ở đâu?"

"Khải bẩm tiền bối, khi sắp đến đáy cốc, cách chừng sáu, bảy mươi trượng." Một hắc sam đệ tử Đông Dao thắng địa định thần.

Điếu Sa chân nhân gật đầu, "Lúc các ngươi đáp xuống có phát hiện cấm chế gì không?"

"Không có pháp lực dao động, chắc không có cấm chế." Đệ tử Đông Dao thắng địa này nhớ lại, khẳng định.

"Chư vị đạo hữu thấy thế nào?" Điếu Sa chân nhân ngoái lại, mặt mũi lạnh tanh hỏi Hàn Vô Nhã và Trường Phong chân nhân.

"Chúng ta ngần này người, đối phó một người còn lãng phí thời gian thế này, đồng ra chắc bị cười sái quai hàm." Kim Chung thượng nhân cảm thấy rất mất mặt, hừ lạnh, "Y là tán tu, Tiểu Dạ sơn không phải thượng cổ động phủ gì, dù y muốn cũng không bố trí được cấm chế kinh thiên gì. Bốn Kim đan tu sĩ chúng ta cứ chia ra dẫn người xông xuống, y không coi chúng ta ra gì nên chắc không đào tẩu."

Trường Phong chân nhân hơi trù trừ: "Thượng nhân nói có lý, dù y có cấm chế thì với sức chúng ta cũng ứng phó được. Ngọn núi chỉ hai, ba trăm trượng, thần thức của chúng ta đáp xuống là đủ bao trùm cả cốc, phán đoán được nơi y ở rồi thi pháp đối phó, không sợ y giở trò gì."

"Mỗ không có ý kiến. Hàn tông chủ và Hoàng Nha Tử đạo hữu thế nào?" Điếu Sa chân nhân mặt mũi lạnh tanh hỏi Hàn Vô Nhã và Hoàng Nha Tử bình tĩnh như thường cạnh đó.

"Vậy thì tốt rồi." Hoàng Nha Tử mỉm cười.

Ban đầu có vẻ không hào hứng gì nhưng giờ qua thần thái của y cũng thấy đã nổi hứng với Ngụy Tác ở dưới sơn cốc.

Chưa thấy bóng đối thủ đã mất hơn hai mươi tu sĩ tu sĩ, khí thế đột nhiên chùng xuống.

Trừ để lại hai mươi tu sĩ trên tầng không Tiểu Dạ sơn, còn lại chia thành bốn tiểu đội.

Thực lực bốn tiểu đội có thể dùng từ xa xỉ để hình dung.

Mỗi một tiểu đội đều chừng ba mươi tu sĩ, dẫn đầu ngoài một Kim đan kỳ đại tu sĩ còn từ ba đến năm trưởng lão Phân niệm tứ trọng, Phân niệm ngũ trọng có thực quyền.

Tu sĩ Đông Dao thắng địa và Tụ Tinh tông đều thấy cảnh Trường Phong chân nhân và Ngụy Tác giao thủ. Lúc đó Trường Phong chân nhân và bọn Bạch Huyền Cơ liên thủ mới miễn cưỡng chống nổi đòn toàn lực của Ngụy Tác, hiện tại có thêm ngần này tu sĩ, không dám nói dễ dàng giết gã nhưng chống đỡ tập kích thì không thành vấn đề.

Ai cũng thấy bốn tiểu đội do bốn Kim đan kỳ đại tu sĩ cầm đầu như bốn thanh đao, cắt xuống sẽ chẻ Tiểu Dạ sơn thành mấy phần.

"Đến rồi! Hàn Vi Vi, bảo Tiểu Ngân đừng chạy lung tung, vạn nhất khỏi phạm vi của Thanh hoàng hồ lô, bị Diệt tiên đằng cuốn thì đừng trách ta." Trong sơn cốc, bọn Ngụy Tác đã lùi sát cửa động quật, Ngụy Tác cũng kích phát Thanh hoàng hồ lô.

Bốn dải sáng đủ màu do quang hoa tụ lại từ bốn hướng đông nam tây đổ xuống sơn cốc.

"Bốn Kim đan đại tu sĩ dẫn đầu một nhóm tu sĩ, lực phòng ngự không tệ, mấy chục nhánh Diệt tiên đằng e chưa đủ, còn cần chúng ta cùng phát ra đòn mạnh nhất."

Thần thức của Ngụy Tác vốn hơn hẳn Kim đan đại tu sĩ, sơn cốc còn bị Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân bố trí pháp trận nhiễu loạn thần thức nên hiện tại bọn Điếu Sa chân nhân không thể đoán được phương vị của gã, còn gã thì có.

Tình hình này rõ ràng một bên ngoài sáng, một bên trong tối.

...

Bốn tu sĩ Kim đan kỳ thanh thế thập phần kinh nhân.

Trường Phong chân nhân từng nếm đòn nên như lâm đại địch, trên đầu lơ lửng thanh sắc trường phan, rừng rực thanh sắc quang hoa hình thành một hòn núi nhỏ. Trừ ra, lão đứng trong một bạch sắc linh quang quang tráo, cùng hình long hổ do cương phong ngưng thành.

Rồng và hổ đều màu xanh, lao đi lao lại trong màn sương, khiến Trường Phong chân nhân cũng thấy mới lạ.

Kim Chung thượng nhân tế xuất một kim bát pháp khí, hình thành một kim sắc quang tráo, hai tay cũng phát ra kim quang, hình thành một kim sắc di đà.

Kim sắc di đà phủ đầy phù văn, khác hẳn hư ảnh di đà phật lúc trước, chắc là một đạo thuật pháp tiến công lợi hại.

Điếu Sa chân nhân kích phát lam sắc cổ phù như do tinh thạch chế thành, phát ra quang hoa hình thành một con cá kình dài hơn mười trượng màu lam, lão đứng trong bụng nó. Cùng lúc, tay lão cầm một thanh hắc sắc trúc lâu, thủy linh nguyên khí bắn ra ràn rạt, pháp bảo này rõ ràng là một món thủy hệ pháp bảo lợi hại.

Hoàng Nha Tử lấy ra một đóa hoàng ngọc liên hoa, kích phát một hoàng sắc quang tráo, còn Hàn Vô Nhã trừ đạo giai thượng phẩm Lạc tinh thần cung còn một tấm bạch sắc pháp kính đặc biệt.

Bạch sắc pháp kính hình tròn, có cán, trông như gương trang điểm của các phổ thông nữ tu, pháp kính trắng muốt như sứ, linh khí, linh quang phát ra hình thành một vạt lông vũ trắng. Chỉ thế cũng đủ khiến các tu sĩ biết là pháp bảo uy năng phi phàm.

Phía sau bốn tu sĩ Kim đan kỳ, mười mấy tu sĩ không ngừng phát thuật pháp, pháp khí, đạo đạo quang hoa khiến hơi sương trong vòng năm, sáu mươi trượng cực mỏng.

Tất cả đều yên tĩnh, không có gì dị thường.

"Lâu thế không có động tĩnh gì, y trốn rồi hả?" Thấy thanh thế bốn dải sáng ép xuống, có tu sĩ không nén được lẩm bẩm.

"Đúng, ta chạy rồi." Tu sĩ này vừa lẩm bẩm thì giọng nói khác cực kỳ hể hả từ dưới đáy cốc vọng lên.

Một đạo kim quang từ phía trước Kim Chung thượng nhân bắn ra nhưng kim sắc di đà hóa thành kim sắc pháp ấn trấn áp.

"Cách", trong màn sương có kim quang và hắc sắc quang hoa lóe lên, lại vang lên giọng Ngụy Tác, "Đầu đà béo, bằng vào ngươi e rằng hơi kém?"

"Vậy hả?" Kim Chung thượng nhân sầm mặt nhưng không giận, rõ ràng luyện đến mức Kim đan tu sĩ, cơ không ai giản đan. Lão cười lạnh tiếp lời: "Chốc nữa ta cho người biết chỉ sính khẩu thiệt nhất thời sẽ có hậu quả gì."

"Đồ đầu lợn, đùa mấy câu thì tưởng mình ghê gớm lắm hả? Như ngươi thì ta không ngón tay cũng giết được. Ở đấy mà đắc ý." Kim Chung thượng nhân vừa dứt lời, Ngụy Tác đã khinh khỉnh nói.

"Được! Được! Được!"

Kim Chung thượng nhân giận quá hóa cười, "Ta xem ngươi làm các nào không động ngón tay cũng giết được ta."

"Xem đi." Giọng Ngụy Tác nhạt nhẽo vang lên.

"À!"

Cùng lúc, Điếu Sa chân nhân và bọn Hoàng Nha Tử đều giật giật chân mày, màn sương chung quanh chợt sôi lên.

"A!"

"Cái gì hả?"

Mấy tu sĩ kinh hãi cực độ hô lên. Ở cuố dải sáng của Trường Phong chân nhân ánh lên tử hồng sắc trường ảnh cỡ thùng nước cuốn lấy hộ thể quang tráo của một tu sĩ.

Như đốt một sợi dây dẫn.

Từng dải tử hồng sắc trường ảnh tương tự, không ngừng từ trong màn sương tràn ra, như vô số cự mãng múa may trên không.

"Chát! Chát! Chát!..."

Tuyệt đại đa số tu sĩ chỉ kịp nhìn rõ là mấy sợi dây leo thì nhiều linh quang quang tráo đã không ngừng tan vỡ.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1287)