← Ch.0517 | Ch.0519 → |
Đầu óc Ngụy Tác rung lên, như bị ném mạnh đi, trời xoay đất chuyển, trước mắt tối sầm, không nhìn thấy gì.
Quan trọng nhất là thần thức không thể ly thể, bị sức mạnh vô hình hoàn toàn cấm cố tại thể nội.
Rồi gã cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, rớt phịch xuống.
Trước mắt gã chợt sáng lên, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì bịch một tiếng, gã rớt xuống đất.
Cứ ngã cực nặng, ít nhất cũng từ mấy chục trượng xuống, khiến gã trước mắt tối sầm, suýt nữa thét lên vì đau.
"Ngụy Tác, sao rồi?"
Lục bào lão đầu cuống quýt kêu trong tai gã.
"Cũng may, chưa chết được."
Thở hồng hộc một lúc, Ngụy Tác ngồi dậy.
"..."
Nhìn quanh, gã lại như muốn chửi cha mắng mẹ.
Nơi gã đang hiện diện, trên đầu là tầng mây dày đặc, không thấy điểm kết thúc.
Mặt đất toàn loại đá xám xịt, cũng không thấy tận đầu.
Đám mây trên đầu mà lam đậm, cũng như ở Linh Diệu cốc, mây cứ bất động, nhưng thỉnh thoảng lại lóe lên lam sắc thiểm điện, rớt xuống đất.
Nếu bình thường mà thấy cảnh tượng này, Ngụy Tác cho rằng có cấm chế phạm vi bao trùm kinh nhân nào đó.
Nhưng khí tức lại rất giống ở Linh Diệu cốc.
Nên gã khẳng định nơi này là một không gian mở ra trong khe nứt không gian nào đó.
Gã bị cuốn từ một khe nứt không gian sang một khe nứt không gian khác.
Không gian này rộng hơn Linh Diệu cốc không biết bao nhiêu lần, lại càng quỷ dị.
"Ngụy Tác, hình như chúng ta đến khe nứt không gian khác." Lục bào lão đầu hiện thân từ ngực Ngụy Tác, mặt mày méo xệch.
Ngụy Tác đã nhận ra nhưng không nói gì.
Dù nơi này do viễn cổ tông môn bố trí hoặc bị vô tình cuốn vào không gian vô danh này thì cũng lành ít dữ nhiều.
Nhưng so với mất mạng thì vẫn hơn.
Hiện tại còn sống là được rồi, chỉ cần nghĩ thế đã.
Cảnh tượng không gian Linh Diệu cốc tan vỡ quá đáng sợ, hoàn toàn không phải tu sĩ như gã chống nổi, không bị không gian xé tan xác đã khá lắm rồi.
Không biết bọn Lệ Nhược Hải đã chết hay cũng như gã, bị cuốn đến nơi nào đó.
Hít sâu một hơi, Ngụy Tác nhăn nhó đứng dậy. .
Sườn trái đau nhói, Ngụy Tác nội thị xong lại nhìn lên tầng không quỷ dị lam sắc, cười khổ khôn tả.
Hiện tại thể nội chân nguyên và thần thức vẫn vận chuyển như thường, nơi này có vẻ không có vấn đề gì nhưng gã nhận ra bị gãy hai xương sườn.
Bản thân nhục tự Kim đan tu sĩ đã hơn xa tu sĩ thông thường, cộng thêm Ngụy Tác tu luyện Thiên long quần tinh tôi thể thuật, nhục thân của gã hơn người khác mấy lần, đánh gãy xương sườn gã không phải dễ.
Cú ngã này làm gã gãy hai xương sườn, xem ra độ cao còn hơn tưởng tượng, cũng không không phải va đập ở đầu chứ không sẽ không chỉ tổn thương thế này.
Vỗ lên nạp bảo nang, Ngụy Tác lấy ra một viên hỏa hồng sắc đan dược.
Cùng lúc, gã cả kinh ngoái lại.
Lập tức gã tỏ vẻ hớn hở.
Một dải linh quang vàng vọt cách gã không xa, lắc lắc lư lư bay tới.
Trong linh quang là Dương chi điểu.
Lúc Linh Diệu cốc tan vỡ, gã không kịp thu lấy Dương chi điểu, còn nó tự co vào ngực gã.
Dương chi điểu không lạc đi, cùng gã rơi xuống nơi lạ lùng này, nó cũng sợ hãi, còn quay cuồng nhưng không tổn thương.
"À!"
Mục quang Ngụy Tác đột nhiên lại lóe lên, thân ảnh loáng lên, lướt đến trước Dương chi điểu.
Nền đá ở đây xám xịt nhưng cách Dương chi điểu không xa lại là một vật vàng vàng.
"Đây là..."
Đến nơi, Ngụy Tác phát hiện vật này là hoàng sắc tinh bi mà Kỳ Long Sơn tế xuất nhưng đã bị cắt vụn, chỉ còn một phần năm, sáu trước kia.
Ngụy Tác vung tay, hút khối hoàng sắc tinh bi lên.
Gã lại nhìn lên lam sắc thiên không rồi thử dồn chân nguyên vào khối hoàng sắc tinh bi.
Lúc tại Linh Diệu cốc, hoàng sắc tinh bi toái bị không gian nứt vỡ cắt đứt, linh quang tan hết, nhưng Ngụy Tác vẫn hoan hỉ vì gã dồn chân nguyên vào, tinh bi lại phát ra hoàng sắc quang hoa.
Tức thì gã tỏ rõ thần sắc thất vọng.
Chân nguyên dồn vào kiểu gì thì hoàng sắc tinh bi quá nhỏ nên phát ra quang hoa rất bé, dù gã co người kiểu gì cũng chỉ bao được nửa người.
Dù có lối vào Linh Diệu cốc như trước thì gã cũng không thể nhờ vào hoàng sắc tinh bi để thoát thân.
Chân ma phong thể thuật của gã phong bế thương thế đến đâu cũng không thể có tác dụng khi bị cắt đôi người.
Bất quá Ngụy Tác không ném mảnh hoàng sắc tinh bi huyền ảo này đi mà lượn vòng, xác định không còn gì rơi xuống nữa thì mới thu vào nạp bảo nang.
Hiện tại chỉ còn cách xem nơi này thế nào, có lối ra hay không mà thôi.
Đoạn gã vẫy tay với Dương chi điểu, đề phòng cấm chế kiểu ở Chân Từ thâm uyên nên không dùng phi độn pháp bảo, để Dương chi điểu đậu lên vai rồi thi triển phi độn pháp quyết, lướt đi.
...
Một ngày sau, sắc mặt Ngụy Tác càng khó coi hơn, dừng lại.
Trên đầu gã vẫn là tầng mây màu lam bất động, trước mắt gã vẫn là nền đất xám xịt.
Cảm giác được nơi này mênh mông, gã cứ đi thẳng theo một hướng, dọc đường có để lại tiêu ký, tin rằng mình không đi vòng.
Dù không tế xuất phi độn pháp bảo, với độn tốc của Ngụy Tác, một ngày ít nhất cũng vạn dặm.
Nhưng cả vạn dặm rồi mà cảnh tượng vẫn thế.
Nơi này quá rộng, không biết đến mức nào.
Dọc đường cảnh vật hoàn toàn một kiểu, vẫn là tầng mây lam và nền đất xám, không hề có cây cối, hoa cỏ, cơ hồ là một hoang mạc.
Dừng lại, liếc mặt đất bằng phẳng xám xịt, Ngụy Tác lại nhìn tầng mây màu lam trên không.
Tầng mây này cách mặt đất ít nhất hơn ba nghìn trượng.
Lướt cách tầng mây mấy trăm trượng, Dương chi điểu cảm giác thấy nguy hiểm, khẩn trương múa may với Ngụy Tác bao gã đừng đến gần.
Kỳ thực dù không có Dương chi điểu, lướt đến đây thì gã cũng không dám đến gần, đám mây màu lam phát ra khí tức khiến gã biết được uy năng hủy diệt. Rõ ràng đám mây này nằm ngoài khả năng thần thông của gã chống nổi. Đám mây kết chặt, muốn xuyên qua là bất khả thi.
Với ý định không có lối ra thì cách nào cũng thử, gã lạp đáp xuống nền đá xám xịt.
Đoạn gã cẩn thận lấy phi kiếm cánh cửa ra, coi như cái thuổng để đào.
Với cách này của gã, lục bào lão đầu cũng chỉ biết nhăn nhó.
Lão cho rằng đào cũng chưa chắc được lối thoát nhưng không biết gì về nơi này nên cứ đào thử đã, thành thử lục bào lão đầu không nói gì, chỉ nhìn Ngụy Tác cắm cổ đào.
Ngụy Tác cứ đào, đều là lớp đá bình thường, không hề có linh khí.
Đào sâu hơn nghìn trượng, "nền đất" đã bị Ngụy Tác đào xuyên.
Gã nhảy qua chỗ thủng, lại tỏ vẻ tắt tiếng.
Ở phía kia "nền đất" cũng là nền đá xám và tầng mây màu lam.
Có cảm giác chỗ vô danh này là một vùng xám xịt mênh mông lơ lửng giữa một vùng mây màu lam, Ngụy Tác cũng không hiểu mình ở phía trên hay dưới nữa.
Để mình không điên cuồng trong hoành cảnh này, Ngụy Tác lại theo động quật đã đào quay về chỗ cũ.
Đoạn gã nghiến răng, nhìn chuẩn phương hướng rồi lướt đi.
Gã không tin nơi này không có điểm kết thúc.
← Ch. 0517 | Ch. 0519 → |