Vay nóng Tinvay

Truyện:Thông Thiên Chi Lộ - Chương 0522

Thông Thiên Chi Lộ
Trọn bộ 1287 chương
Chương 0522: Dãy núi đứt gãy
0.00
(0 votes)


Chương (1-1287)

Siêu sale Shopee


Không phải yêu thú.

Bóng đen cao hơn nghìn trượng, dù siêu cấp viễn cổ kim sí côn bằng có thể hình lớn nhất cũng không đạt như thế.

Nhìn từ xa, bóng đen như ngọn núi nhưng lại không giống, có phần cổ quái.

Vì một đầu chiến đến nửa bóng đen nhô cao, lơ lửng trên không.

"Không phải chứ?"

"Dọa chết người ta mất."

Ngụy Tác lướt đi tiếp, đến gần thì nhìn rõ bóng đen, lục bào lão đầu và Dương chi điểu hít một hơi lạnh.

Ánh mắt Ngụy Tác cứng lại.

Bóng đen đó là một ngọn núi.

Cụ thể thì là dãy núi đứt gãy.

Hiện tại ngọn núi nghìn trượng này như một khối thiên ngoại vẫn tinh cắm chéo dưới đất, gần nửa ngập xuống đất, còn lại lộ ra chơ vơ trên không.

Quanh ngọn núi đứt gãy có vô số khe hốc, đá vụn tứ tán.

Nhưng khe hốc này rõ ràng do ngọn núi va xuống đất tạo thành. Chỗ vỡ ở rìa ngọn núi, kể cả những khe hốc, đều rất mới, chứng tỏ ngọn núi cũng vì ô quang như nước triều tràn ra, cuốn vào đây như Ngụy Tác.

Cuốn cả nửa dày núi vào như một mảnh vỡ, uy năng này đạt mức nào?

"Lúc chúng ta ở Linh Diệu cốc, cấm chế nào đó ở bên ngoài bị kích phát, nhiều cấm chế trong Thanh Thành khư đã phá tổn nên tạo thành không biết bao nhiêu phản ứng dây chuyền." Lục bào lão đầu hít hơi lạnh. Uy năng như thế mà chỉ gãy hai xương sườn là tốt lắm rồi.

"Nhìn này, trên núi có nhiều công trình lắm." Dương chi điểu kêu lên.

Nhãn quang Ngụy Tác lóe lên, lao lên không.

Ngọn núi này đích xác có nhiều tàn tích điện vũ, nhìn một lượt thì những chỗ đổ nát đều cực kỳ cổ lão, gã có cảm giác không phải là một ngọn núi trong Thanh Thành khư mà là một đoạn tường thành vây kín phía ngoài.

"Cẩn thận, trong đó còn cấm chế chưa mất uy năng!"

Lục bào lão đầu kinh hô. Từ trên không nhìn xuống, dãy núi như thần vương cự thuyền găm xuống bùn lầy, vần còn nhiều nơi có quang hoa.

"À!"

Đột nhiên, Ngụy Tác tỏ vẻ kinh nghi bất định, hơi sững lại rồi lướt xuống một nơi.

Chốc sau, Ngụy Tác dừng lại trên một phế khư.

Trong phế khư sừng sững một tòa tử sắc điện vũ đổ nát!

Điện vũ tịnh không hùng vĩ, chỉ mấy trăm trượng vuông, cũng như Chân Tàng điện, chỉ có ba tầng.

Cả điện vũ dù phá tổn quá nửa, chỗ nào cũng bị phong hóa thành những lỗ thủng, nhưng vẫn không thấy có vết gắn, rõ ràng điện vũ được làm từ nguyên một tảng đá tím khổng lồ.

Bên ngoài loáng thoáng có tử sắc quang mạc, thoạt sáng thoạt tối.

Tứ bề đại điện vốn có mấy cái ao lớn, không hiểu trồng thứ gì mà giờ đều nát tan, không thể nhận rõ hình dạng ban đầu.

Dừng lại trên đại điện một chốc, Ngụy Tác vỗ lên nạp bảo nang, lấy ra một thanh sắc tàn phiến.

"Thế nào? Lẽ nào chỗ này có vẽ trên mảnh địa đồ của chúng ta?" Thấy thần sắc rồi gã lấy ra thanh sắc tàn phiến, lục bào lão đầu vốn hoang mang cũng kinh hô.

"Luận đạo điện! Không ngờ cả nơi này cũng bị cuốn vào." Ngụy Tác không biết nên buồn hay vui.

Hóa ra Ngụy Tác và lục bào lão đầu có hai mảnh địa đồ Thanh Thành khư.

Nghiên cứu kỹ thì Ngụy Tác và lục bào lão đầu phát hiện hai mảnh địa đồ đều vẽ một nơi trong Thanh Thành khư. Chỉ là mảnh ghép nên không thể đoán được, thậm chí không thể khẳng định vẽ nơi nào trong Thanh Thành khư.

Dù biết hai phần địa đồ này vẽ nơi nào trong Thanh Thành khư thì không có phần khác, muốn vào cũng cực kỳ hung hiểm.

Hai phần địa đồ này không có tác dụng với đối với chuyến đi, vốn Ngụy Tác giữ lại để xem sau này có vô tình tìm được mảnh khác không, biết đâu ghép được địa đồ hoàn chỉnh.

Chỉ không ngờ là cấm chế hỗn loạn trong Thanh Thành khư lại cuốn cả nơi này vào đây.

"Luận đạo điện, điêu khắc từ tử thạch kỳ dị, hộ điện tử quang cần dùng sức mạnh phá giải, viễn cổ tông môn này chắc dùng cho đệ tử đấu pháp luận đạo, có thể lưu lại công pháp." Lục bào lão đầu nhìn mảnh địa đồ của Ngụy Tác, có hình tử sắc tiểu điện và ghi chú, rất giống tòa điện này.

Ngụy Tác có hai phần địa đồ, không như của bọn Lệ Nhược Hải vốn có tiêu ký rõ ràng. Luận đạo điện có thể có công pháp để lại, một trong những nơi có thể có bảo vật nhất lại xuất hiện trước mắt thì gã tất sẽ vào tìm kiếm.

Địa đồ trong tay không có ghi chép gì về gian điện vũ này nên gã thu lại, thân ảnh loáng lên, đáp xuống trước điện.

Tuy cả dãy núi bị gãy cắm dưới đất nhưng ở giữa dãy núi nên cảm giác không rõ, chỉ thấy nền đất hơi nghiêng đi.

Đáp xuống cửa, Ngụy Tác thấy khung cửa không còn, bên trong loạn xạ, tựa hồ tầng đáy không có quang hoa đặc biệt.

Điện vũ không treo bài biển, chỉ có phù văn huyền ảo.

Nhìn quanh, tử sắc quang mạc thoạt có thoạt không bay lấy toàn bộ điện vũ, không có chỗ nào hở để vào.

"Uy, không tên, có thấy chỗ này nguy hiểm không?" Lục bào lão đầu nhìn tử sắc quang mạc đoạn hỏi Dương chi điểu.

"Ta không thấy có nguy hiểm." Dương chi điểu thật thà gật đầu.

Dương chi điểu nói vậy, Ngụy Tác không do dự, tử sắc chân nguyên xung kích lên tử sắc quang mạc.

Xoạt, tử sắc chân nguyên như va vào tường, màn sáng không phản ứng, cũng không phản ngược uy năng.

Thấy thế, Ngụy Tác mục quang lóe lên, "xoạt!", một đạo Ám hoàng kiếm khí chém lên tử sắc quang mạc.

Tử sắc quang mạc vang lên tiếng động khẽ, bị cắt một vết mấy trượng, vết cắt từ từ co lại.

Ngụy Tác càng tỏ vẻ lạ lùng.

Không phải vì tử sắc quang mạc năng lành lại được mà vì uy năng của nó không đủ. Ở Thanh Thành khư đã gặp mấy cấm chế, uy năng đều kinh nhân, uy năng tử sắc quang mạc không đạt cả bán huyền giai, xem ra tổn hại rất nặng nề.

Như thế với gã, ra vào không có bao nhiêu khó khăn. :

Thấy tử sắc quang mạc lành lại, Ngụy Tác không vội mà đợi cho lành hẳn thì lại một đạo Ám hoàng kiếm khí chém thành một vết khác.

Thân ảnh Ngụy Tác loáng lên xuyên qua vết nứt, vào trong màn sáng.

Đứng trong màn sáng, gã không hề dừng lại mà bắn một đạo kiếm khí ra.

Thấy kiếm khí cắt được tử sắc quang mạc, Ngụy Tác mới yên tâm, cẩn thận đi vào gian điện vũ.

"Ở đây lại có Tinh thần bạch lạc kim!"

Tầng đầu của gian điện vũ, Ngụy Tác phát hiện dưới nền và tường đều bọc một lớp ngân bạch sắc tinh kim, lục bào lão đầu nhìn thấy là hít một hơi lạnh.

"Tinh thần bạch lạc kim?"

Ngụy Tác cả kinh.

Tinh thần bạch lạc kim là tinh kim trong thiên ngoại vẫn thiết, chất liệu tuyệt hảo, không kém gì Thái ất tinh kim, một khối nhỏ cũng đáng giá rất nhiều linh thạch. Hiện tại điện vũ này bọc tinh kim dày chừng ba tấc thì cộng lại, số lượng thập phần kinh nhân.

"Chốc nữa cứ việc bóc hết mang đi. Phù văn tinh kim sắc hơn tinh kim này, ngươi dùng phù văn tinh kim chủy thủ chắc cắt được." Lục bào lão đầu nhìn tinh kim trắng bóng chung quanh, mục quang lóe lênc, "Ngần này Tinh thần bạch lạc kim, đủ để luyện chế thai thể một món đại hình pháp bảo."

"Xem có thứ gì khác không đã." Ngụy Tác gật đầu, thần thức quét kỹ, thấy không còn gì có giá trị thì cẩn thận lướt lên hai tầng trên.

Tầng hai cũng vậy, trừ nền và tường bọc Tinh thần bạch lạc kim thì trống trơn, không có thứ gì tồn tại.

Mới đến cửa tầng thứ ba, Ngụy Tác đã giật giật chân mày.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1287)