← Ch.0599 | Ch.0601 → |
"Đúng là tự tác nghiệt." Lục bào lão đầu lên tiếng trên ngũ sắc ngọc sơn.
Khẩu âm của Dương chi điểu tuy ở vùng rìa Vân Linh đại lục nhưng sau mấy câu thì bọn Ngụy Tác hiểu ra nguyên do.
Thanh loan dùng Thiên dục tinh tính kế Ngụy Tác, nó lại may mắn vì trong thiên long trủng có một viên Thiên dục tinh của viễn cổ thương long thành niên không biết vì nguyên nhân gì mà chết ở đây. Nhưng gã không ngờ là người nó tưởng là nam nhân lại là nữ nhân, còn là chân truyền đệ tử, thiên chi kiêu nữ của Huyền Phong môn.
Nó không ngờ bên cạnh Ngụy Tác còn Dương chi điểu.
Thiên dục tinh khiến toàn bộ bọn Ngụy Tác ý loạn tình mê, nhưng nó cũng hiểu rõ là không thay đổi cảm quan tối cơ bản, nên Ngụy Tác lo rằng mình sẽ "làm" nam nhân khiến cả đời hết hi vọng chỉ là lo hão, vì cảm quan tối cơ bản của gã bài xích nam nhân thì tuyệt đối không vì Thiên dục tinh mà sai lầm.
Mặc kệ Ngụy Tác phát cuồng, thanh loan không cần lo lắng vì tu sĩ đương nhiên không muốn làm gì một con chim.
Nhưng đi cùng gã còn có một con linh điểu!
Còn là một linh điểu hùng tính đan thân... Thiên dục tinh không có tác dụng gì lắm với thanh loan, thường thì với thực lực của nó, dù Dương chi điểu xông đến cũng bị hất bay. Nhưng quan trọng là nó lúc đó đang trọng thương.
Nó tính toán thập phần hoàn mỹ, chỉ vì một bất ngờ và một sơ sảy mà kết quả đổi hẳn.
"Tiện nghi cho ngươi." Lục bào lão đầu thở dài thông cảm với thanh loan tự tác nghiệt thì lại nhìn Dương chi điểu với vẻ thắc mắc, "Viễn cổ phượng tộc sẽ khôi phục thương thế rất nhanh, nên nó mới tự tin như thế, dù không nhân lúc Thiên dục tinh phát tác mà giết bọn Ngụy Tác thì khi khôi phục tự do hành động, tất có thể bỏ chạy, ngươi không phải đối thủ, sao lại quản được?"
Đồng thời, lục bào lão đầu lại liếc thanh loan cạnh Dương chi điểu. .
"Mị ma nữ lộc" hóa thành thanh loan, hiện tại vẫn tinh thần hoảng hốt, thỉnh thoảng lại nức nở, mục quang ngốc trệ, hoàn toàn không còn nét kiêu ngạo và gian trá lúc trọng thương xong vẫn bày đủ âm mưu nữa.
"Ta cũng vừa biết. Bà nương thuộc thanh loan nhất tộc, nếu có bạn lữ, lần đầu tiên đó sẽ tự động sẻ gần nửa tu vi vào thể nội đối phương. Đây là dị năng chủng tộc của thanh loan nhất tộc. Dương chi điểu cũng có một dị năng chủng tộc, lần đầu hợp thể sẽ dồn vào thể nội đối phương tinh nguyên như phù lục của tu sĩ. Chỉ cần nguyện ý là áp chết được yêu đan của bà nương." Dương chi điểu kiêu ngạo hất đầu: "Nên Dương chi điểu không có bà nương thì thôi, có rồi là phải dạy dỗ."
"Không phải chứ?" Ngụy Tác và lục bào lão đầu cùng tròn mắt.
"Oa!" Dương chi điểu nói thế, "Mị ma nữ lộc" đang ngơ ngẩn chợt bật khóc.
Nó không ngờ mình đã hóa thân thanh loan liễu, còn bị một còn chim... , viễn cổ thanh loan cao quý như thế, cao giai phượng tộc, dù chọn đạo lữ khẳng định cũng phải cửu cấp trở lên, thực lực phải hơn mình, nhưng giờ nó bị Dương chi điểu hợp thể không chỉ một lần mà là nhiều lần... Nó lại không bị Thiên dục tinh ảnh hưởng, cả quá trình đó đều hiểu rõ, đả kích thành ra quá lớn.
"Xú bà nương, còn khóc hả, có tin ta đánh ngươi không!" Thanh loan vừa khóc, Dương chi điểu trừng mắt, kêu lên, hỏa diễm bốc lên trên đỉnh đầu.
Hỏa diễm vàng rực ở trong nhưng bên ngoài có thanh sắc hỏa nguyên sáng chói.
Thanh loan không dám lớn tiếng, cứ tỉ tê khóc.
"..." Ngụy Tác tắt tiếng. Dương chi điểu kích phát hỏa nguyên, cực kỳ đặc biệt, rõ ràng là thái dương chân hỏa và tinh thần chân hỏa của thanh loan kết hợp lại, uy năng cực kỳ đáng sợ. Hấp nạp một nửa tu vi của cửu cấp yêu thú, thực lực Dương chi điểu hiện tại được đề thăng bao nhiêu?
Nhưng gã tắt tiếng hẳn vì "Mị ma nữ lộc" ngoan ngoãn nghe lời, khóc cũng không dám.
Yêu thú đó suýt nữa hai lần lấy mạng gã.
"Lão đại, chi bằng nể mặt tiểu đệ. Tiểu đệ biết lúc trước xú bà nương xuẩn ngốc, suýt hại chết lão đại, nhưng hiện tại dù gì cũng là vợ tiểu đệ, lão đại xem..." Dương chi điểu có vẻ hậm hực "Mị ma nữ lộc" ngu ngốc, xin Ngụy Tác tha cho.
"Chỉ cần không chống đối bọn ta, ta đương nhiên không để ngươi thiệt." Ngụy Tác nhìn Dương chi điểu và "Mị ma nữ lộc", gật đầu.
Tuy trước gã triệt để động sát tâm với "Mị ma nữ lộc" nhưng giờ sát ý đã tan biến vô ảnh vô tung. Nếu thanh loan chịu đi theo, tương đương với có thêm một trợ thủ đắc lực, không có hại gì.
"Đương nhiên không thể chống đối." Dương chi điểu đẩy thanh loan còn đang khóc lóc ra, trừng mắt, "Xú bà nương, khóc cái gì mà khóc, giáo huấn chưa đủ hả, theo lão đại là vận khí của ngươi tốt, không thấy lão đại hiện tại có tu vi gì, lại được cả long trủng hả. Mau lên, tỏ thái độ cho lão đại thấy."
"Ta..." Thanh loan bị Dương chi điểu đẩy ra, phải bái Ngụy Tác làm chủ nhân, có cảm giác như trời sụp đổ, đả kích thật sự quá lớn, mục quang nó cứ đờ ra.
"Lằng nhà lằng nhằng, muốn đánh hả." Dương chi điểu thấy nó không nói gì liền nổi giận.
"Thôi vậy. Dù gì ngươi không chống lại ta, đi theo ta thì ta sẽ không để ngươi thiệt. Trước kia chũng ta cũng không có thâm cừu đại hận." Ngụy Tác gật đầu với Dương chi điểu, đoạn nói với thanh loan.
Thanh loan lại khóc. Lục bào lão đầu mãn ý gật đầu, nhận ra thanh loan đã tan hết cao ngạo của cao giai yêu thú, theo Dương chi điểu đi ra thì với tính cách của "Mị ma nữ lộc" thì đã chấp nhận thân phận bà nương của Dương chi điểu.
"Cảm tạ cũng không biết nói, xem ra phải dạy dỗ thôi." Ngụy Tác nói thế, Dương chi điểu giáo huấn thanh loan xong đột nhiên nhớ ra, hưng phấn bảo, "Đúng rồi, ta đã có vợ, từ hôm nay sẽ có tên."
"Ngươi tên gì nhỉ." Hưng phấn nói xong, Dương chi điểu hỏi thanh loan. Nó có vẻ vừa ý với bà nương, thanh loan là phượng tộc, tư thái ưu mỹ, khẳng định phù hợp với thẩm mỹ của nó, thanh loan là cửu cấp yêu thú, trong số Dương chi điểu e rằng không mấy kẻ có linh điểu cỡ này là bà nương, nói ra càng nổi tiếng.
"Ta không có tên." "Mị ma nữ lộc" khóc lóc.
"Dù gì ngươi cùng là thanh loan, ta tên Dương Thanh vậy." Dương chi điểu nghênh ngang nói, thấy thanh sắc linh điểu còn khóc thì bảo: "Xú bà nương trước kia là Mị ma nữ lộc, hiện tại là thanh loan, là phượng tộc... Lộc Loan hơi khó nghe, chi bằng tên Lộc Phượng."
"Lộc Phượng?" "Mị ma nữ lộc" suýt nữa ngất xỉu, bật khóc, "Ta không lấy tên đó! Ta không lấy tên đó!"
"Phiền chết mất, lấy tên cũng phiền thế, có lấy không." Dương chi điểu bức mình: "Gọi Thanh Phượng đi."
"Được rồi. Gọi thế đi." "Mị ma nữ lộc" cho rằng chấp nhận được, khóc lóc đáp.
"Ở đây có phần nguy hiểm, thu hết vào nạp bảo nang cho chắc." Dương chi điểu và thanh loan khiến Ngụy Tác bật cười, ngoái lại bảo Cơ Nhã hòa Thủy Linh Nhi, Hàn Vi Vi.
"Được!" Hàn Vi Vi gật đầu, không dám nhìn thẳng gã.
Lúc trước nàng ta thoải mái vì tác dụng của Thiên dục tinh, hiện tại cho rằng việc vừa phát sinh nếu giãn cách kéo dài một chút thì dễ chấp nhận hơn.
"Y..." Âm Lệ Hoa lúc này tâm tình khôn tả, sự thực nàng ta vẫn muốn "nếm" Ngụy Tác, đối với nàng ta, thất bại trong cuộc đấu tranh với Âm Mị Ly thì chưa biết chừng kết quả sẽ thập phần thê thảm, Ngụy Tác là nam tu mà nàng ta hân thưởng, cũng có ý trao thân cho gã, có điều không ngờ lại đột nhiên phát sinh thế này. Nàng ta đang cầm hai nạp bảo nang, giúp Ngụy Tác thu thiên long hài cốt, ánh mắt nhìn Ngụy Tác đầy phức tạp, hơi nhắc người lên nhặt bảo vật trong long trủng. Nhưng lập tức nhợt nhạt mặt mày, nhíu mày.
Nàng ta liếc Ngụy Tác trách móc, thấy Hàn Vi Vi và nữ tu đều tỏ vẻ tương tự thì chợt thoáng đỏ mặt.
"Y thật ra bao nhiêu lần..." Nàng ta chợt lẩm bẩm.
Chỗ đó của nàng ta đang đau đớn đến không thể đi nổi, nữ tu có thể chấ như nàng ta hơn xa người thường, chân nguyên lưu động là dễ dàng khôi phục, mà không chỉ nàng ta hiện giờ thế này, Ngụy Tác... là man thú sao?
← Ch. 0599 | Ch. 0601 → |