← Ch.0652 | Ch.0654 → |
Tịch dương dần buông, chân trời chỉ còn ánh đỏ le lói.
Cây cối ánh lên bích lục sắc lân quang, những cây nở những đóa hoa tìm to, cỡ cái chậu, những cây cối kỳ dị có hồng sắc tương quả, ba loại này chưa biết chừng lục bào lão đầu cũng biết.
Giết xong ba con Thực hủ thát, Ngụy Tác cố động dụng chân nguyên, kinh mạch và nội phủ vừa khôi phục lại vỡ ra, nửa ngày liệu thương thành công cốc, ngay cả dồn một đạo chân nguyên kích phát nạp bảo thủ trạc lấy ra Dưỡng quỷ quán thì gã cũng bó tay. Con Thực hủ thát sau chót kéo gã, gã tuy dùng tay kéo hầu quản nó ra nhưng thương thế lại thêm thập phần nghiêm trọng, nửa người không thể động đậy.
Gã cảm nhận rõ thể nội có nhiều mảnh xương vừa lành lại vỡ ra, minh mạch và nội phủ lại ứa máu.
"Không ngờ sau cùng ta vẫn chết ở đây." Ngồi phệt xuống Tử diễm cự giáp trùng, nhìn chân trời đỏ rực, Ngụy Tác nhăn nhó thở dài.
Cùng lúc, hai con mắt xanh biếc từ phế khư bên trái xuất hiện, nhanh chóng mò đến chỗ gã.
Lại là hai con Thực hủ thát.
Ngụy Tác tuy mượn Tử diễm cự giáp trùng thoát được khỏi Bắc Linh thành, nhưng Tử diễm cự giáp trùng đối với Thực hủ thát là món ngon nên chúng bị thu hút tới.
Tứ cấp yêu thú, Ngụy Tác bình thường búng tay cũng giết được nhưng giờ gã không động đậy được nửa người, rời khỏi lưng Tử diễm cự giáp trùng cũng không xong thì đối phó sao nổi.
"À!"
Ngụy Tác đột nhiên giật giật chân mày, miễn cưỡng cởi nạp bảo thủ trạc ra nhét vào ngực.
Gã cảm nhận được có hai tu sĩ vào phạm vi thần thức cảm tri, từa mé tả sau lưng lướt tới vì tựa hồ nghe được tiếng gã thở dài.
Thành trì như loạn táng cương, không còn sinh khí này còn tu sĩ sống sót?
Một trong hai con Thực hủ thát đến dưới Tử diễm cự giáp trùng, mùi tanh phả và mặt.
"Thực hủ thát!... Quả nhiên còn đạo hữu may mắn sông sót! Vẫn chưa chết!"
Giọng nói ấp úng vang lên. Cùng lúc, "xoạt!" một tiếng, lục sắc quang diễm giáng lên Thực hủ thát.
Thực hủ thát bị hất tung, vảy trên đầu nát vụn nhưng bị thương không nặng, gầm lên giận giữ, bỏ mặc Ngụy Tác để bổ ra sau lưng.
Ngụy Tác chật vật xoay người lại.
Sau lưng quả nhiên là hai tu sĩ.
Hai tu sĩ này trung một là lão giả hơn năm mươi tuổi, mặc áo da đen, có phần gầy gò, đầu tóc vàng cháy, còn lại là một thanh niên mặc hoàng sắc y sam, có phần thật thà.
Ngụy Tác quan sát hai người thì họ cũng quan sát gã, thấy gã toàn thân đầy máu thì kinh nghi, cảm giác khí tức của gã không mạnh thì họ hơi nhẹ lòng.
"Chát!" Hắc bào lão giả tế xuất một cái ấn vuông lấp lánh kim quang giáng trúng Thực hủ thát, ấn nó xuống đất bất động.
"Đạo hữu từ đâu đến? Đạo hữu trọng thương?" Cùng lúc, hắc bào lão giả hỏi Ngụy Tác.
"Mỗ từ Bắc Linh thành." Ngụy Tác mục quang lóe lên, cười khổ: "Tại hạ hiện tại thụ thương quá nặng, không thể động đậy."
"Bắc Linh thành?"
Hắc bào lão giả hơi run người, lại tế xuất cái ấn vuông, giết chết Thực hủ thát bị thanh niên tu sĩ hất bay.
"Đi thôi!"
Giết hai con Thực hủ thát đoạn lão giả và thanh niên tu sĩ không hề dừng lại, đến chỗ Ngụy Tác, ra hiệu im lặng rồi thanh niên tu sĩ cõng gã, lướt theo hướng hai người tới.
Không ngừng đi hơn nghìn trượng trong phế khư, lão giả và thanh niên tu sĩ dừng lại ở một nơi, lão giả lật một tảng đá lên, bên dưới là thông đạo nhân tạo, đoạn lão và thanh niên cõng Ngụy Tác nhảy vào, khép tảng đá lại.
Trong đống đá là một thạch thất nhỏ, nền có bố trí một tiểu hình pháp trận, phát ra kim sắc quang hoa, và kim thiết khí tức nồng hậu. :
Lướt vào lậu thạch thất sơ sài, hắc bào lão giả và thanh niên tu sĩ thật thà thở phào.
"Không biết đạo hữu xưng hô thế nào, thụ thương ra sao? Cần đơn dược liệu thương không?" Hắc bào lão giả nhìn thanh niên tu sĩ cẩn thận đặt Ngụy Tác xuống đoạn hỏi.
"Tại hạ Quý Lý, bị man lực yêu thú va vào, nội phủ nửa thân thể phá tổn nghiêm trọng, tạm thời không thể động đậy. Bất quá tại hạ đã dùng đơn dược, chỉ cần không có yêu thú tới, để tại hạ an tĩnh liệu thương thì thương thế không thành vấn đề. Đa tạ lưỡng vị đạo hữu cứu mệnh. Không biết lưỡng vị đạo hữu xưng hô thế nào, là tu sĩ Quan Sơn thành?" Ngụy Tác thấy dáng vẻ hai người thì triệt để thở phào. Hiện tại xem ra họ không phải hạng độc ác, giết người cướp của.
"Hóa ra thị Quý đạo hữu." Hắc bào lão giả chỉ vào thanh niên: "Tại hạ họ Khổng, vốn là chưởng quỹ tiệm ngọc thạch ở Cốc Khoáng thành, đây là tiểu đồ Lưu Thành."
"Lưỡng vị từ Cốc Khoáng thành đến?" Ngụy Tác cười khổ, ngay cả Vọng khí thuật cũng không thể thi triển, nhưng qua việc hắc bào lão giả và thanh niên thi pháp thì lão giả chỉ tu vi Chu thiên cảnh tam trọng, thanh niên cùng lắm là tu vi Chu thiên cảnh nhất trọng. Cả hai là chưởng quỹ và hỏa kế một tiệm, gã đường đường một Kim đơn đại tu sĩ lại được họ cứu, thật quá thê thảm.
"Bọn tại hạ từ Cốc Khoáng thành đến. Không ngờ tại đây gặp được một đạo hữu Bắc Linh thành." Khổng chưởng quỹ hít sâu một hơi, nhìn Ngụy Tác đầy phức tạp, "Không biết Bắc Linh thành thế nào?"
"Bắc Linh thành đã bị hủy. Trừ mấy nghìn tu sĩ được mấy Kim đơn tu sĩ hiệp trợ, thoát theo lối thượng cổ truyền tống pháp trận, còn lại e không mấy ai thoát." Ngụy Tác vừa cố dùng chân nguyên liệu thương, vừa hỏi Khổng chưởng quỹ và Lưu Thành: "Khổng chưởng quỹ, Cốc Khoáng thành thế nào rồi?"
"Cốc Khoáng thành đã triệt để hủy diệt trong thú triều." Khổng chưởng quỹ và Lưu Thành xìu đi, "E rằng không mấy ai thoát."
"Khổng chưởng quỹ, Lưu đạo hữu, các vị sao lại thoát được mà đến Quan Sơn thành?" Khổng chưởng quỹ và Lưu Thành hồi đáp không ngoài dự liệu của Ngụy Tác, Cốc Khoáng thành và Bắc Linh thành cách Thiên Sơ thành lộ trình hai vạn dặm, với thú triều quy mô này thì không thể thoát được. Hiện tại Ngụy Tác chỉ muốn biết tình hình, gã hôn mê mười ngày nên không biết gì tình hình, chỉ nguyên Quan Sơn thành cũng khiến gã thấy cực kỳ quỷ dị. Gã cho rằng với tu vi của Khổng chưởng quỹ và Lưu Thành mà vượt bảy, tám vạn dặm đến Quan Sơn thành thì thật không dám tin.
"Thuần túy chỉ là may mắn. Chủ yếu nhờ vào pháp trận này và lưỡng vị hảo hữu." Khổng chưởng quỹ nhăn nó, chỉ vào tiểu hình pháp trận, giải thích: "Lúc thú triều bạo phát, tại hạ và tiểu đồ đang cùng một hảo hữu, Tiền chưởng quỹ của một tiệm tại Cốc Khoáng thành đến Thiên Diệu thành, tham gia một tiểu hình phách mại hội. Bọn tại hạ khi ấy đang trên đường đến Thiên Diệu thành."
"Sau đó phát giác thú triều bạo phát, tại hạ và Tiền chưởng quỹ ẩn trốn. Pháp trận này khiến cho yêu thú tưởng rằng là dải tinh kim, bọn tại hạ ẩn dưới đất nhưng thổ độn yêu thú không đi qua, may mắn sống sót. Nếu lúc đó bọn tại không ở hoang nguyên giữa Thiên Diệu thành và Cốc Khoáng thành mà ở một trong hai nơi thì trốn tránh như thế cũng vô dụng, tất không thoát được. Những nơi đó quá dày đặc yêu thú, nên cũng bị thủng lỗ chỗ. Những thổ độn yêu thú cỡ đó khi công thành thì dù là dải tinh kim tất chúng cũng xông qua, bọn tại hạ không thể thoát."
"Bọn tại hạ ẩn dưới lòng đất hoang nguyên giữa Cốc Khoáng thành và Thiên Diệu thành ba ngày, đợi khi yêu thú giảm đi thì từ Thanh La thành rồi đến Quan Sơn thành."
Khổng chưởng quỹ tỏ vẻ sợ, "Bọn tại hạ tưởng Thanh La thành Đại Di tông có mấy Kim đơn đại tu sĩ tọa trấn, tu sĩ lợi hại đông đảo thì có chống nổi, đến đó sẽ tương đối an toàn nhưng không ngờ đến nơi thì Thanh La thành đã tan hoang. Thanh La thành đã không còn, một tu sĩ sống sót cũng không."
"Thanh La thành cũng như Quan Sơn thành?" Ngụy Tác hơi nhíu lại. Giờ gã quan tâm nhất là thú triều đạt mức nào, đã bị áp chế chưa, nếu không thì ngần ấy yêu thú đi đâu, quanh Quan Sơn thành sao lại im lặng, số lượng yêu thú không nhiều.
← Ch. 0652 | Ch. 0654 → |