Vay nóng Tima

Truyện:Thông Thiên Chi Lộ - Chương 0677

Thông Thiên Chi Lộ
Trọn bộ 1287 chương
Chương 0677: Gặp lại thỏ huynh đệ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1287)

Siêu sale Shopee


"Đi thôi. Cùng ta ra gặp tu sĩ Huyền Phong môn, ta sẽ rời sơn môn Đông Hoang tông."

Ngụy Tác không chần chừ, thu hết mọi nạp bảo nang, lệnh cho Phệ tâm trùng khống chế một con Phượng lân thanh ưng, cho hết những nạp bảo nang chưa dùng đến vào một rương sắt, cho lên lưng cự ưng rồi dùng chân nguyên cuốn Đông Hoang tông tông chủ lướt đi.

Ra ngoài sơn cốc, Ngụy Tác vung tay phát ra một đạo quang ấn, linh quang quang tráo vẹt ra, Phượng lân thanh ưng lao ra.

Thấy thế, Đông Hoang tông tông chủ đã già đi mấy chục tuổi lại xung động thổ huyết, rõ ràng vào tàng kinh điện thì Ngụy Tác thậm chí học được đủ mọi cách mở cấm chế của Đông Hoang tông.

"Huyền hoàng thổ khí, tiểu tử, đệ tử Huyền Phong môn này đã ẩn giấu khí tức thành như tảng đá, chả trách với tu vi này mà dám tới một mình." Rời khỏi sơn môn Đông Hoang tông, giọng lục bào lão đầu vang lên trong tai.

Ngoài sơn môn chỉ có một tu sĩ Huyền Phong môn chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặc huyền sắc pháp y, mày kiếm mắt sao cao cao tại thượng như mọi tu sĩ cùng tông môn.

Y có tu vi Phân niệm cảnh ngũ trọng, nhưng thổ linh nguyên khí cực kỳ nồng hậu, đầu tóc cũng nhọn hoắt, thậm chí chảy ra hoàng sắc nguyên khí.

Không cần lục bào lão đầu nhắc, Ngụy Tác cũng biết y tu luyện thổ nguyên thuật pháp che giấu khí tức, có thể tránh khỏi yêu thú cảm tri, nhưng gã biết tu sĩ trẻ tuổi là đệ tử tinh anh Huyền Phong môn này với tu vi đó mà ung dung di chuyển được ở Thiên Huyền đại lục bắc bộ đã bị yêu thú chiếm cứ là nhờ vào uy nghiêm của Huyền Phong môn.

Uy nghiêm của siêu cấp đại tông môn, cộng thêm Nguyên thần đăng, nhiều tu sĩ có tu vi cao hơn cũng không dám đối phó đệ tử Huyền Phong môn.

"À!"

Thấy Ngụy Tác và Đông Hoang tông tông chủ hiện thân, đệ tử Huyền Phong môn đứng trên hư không, khí tức cao quý như vương hầu cũng kinh ngạc, rõ ràng nhận ra Đông Hoang tông tông chủ khác thường.

"Chuẩn bị xong dị quả chưa?" Đệ tử Huyền Phong môn này không nhiều lời, hỏi Đông Hoang tông tông chủ.

"Chuẩn xong rồi, có tung tích Lý Tả Ý chưa?" Ngụy Tác nhìn Đông Hoang tông tông chủ rồi tu sĩ Huyền Phong môn.

"Ngươi là ai?" Tu sĩ Huyền Phong môn hơi nhíu mày.

"Mỗ là sư thúc của y." Ngụy Tác chỉ vào Đông Hoang tông tông chủ, bình tĩnh như thường.

"Sư thúc?" Đệ tử Huyền Phong môn ngẩn người, tựa hồ hoài nghi, nhìn Ngụy Tác rồi bảo: "Giao dị quả cho ta đã."

"Chi bằng các hạ cho mỗ biết tung tích về Lý Tả Ý đã." Ngụy Tác biế y nghi ngờ, nên không che giấu nữa mà nhạt giọng.

Đệ tử Huyền Phong này mắt lóe lên hàn quang, "Thật ra ngươi là ai?"

"Xem ra bắt ngươi đã nhỉ." Ngụy Tác lắc đầu, nhạt giọng.

Vù!

Đệ tử Huyền Phong môn mục quang lóe lên, không nói gì mà hóa thành hoàng quang, hạ nhanh xuống.

"Không hổ là đệ tử siêu cấp đại tông môn, phản ứng nhanh lắm." Lục bào lão đầu khen.

Rõ ràng đệ tử Huyền Phong môn này nhận ra không ổn, thập phần quyết đoán, địng dùng thổ độn thuật pháp đào tẩu.

Ngụy Tác đứng im vung tay, kim quang trực tiếp tan biến rồi hiện ra cạnh đệ tử Huyền Phong môn.

Chát! Đệ tử Huyền Phong môn bị Ngụy Tác phát ra kim quang chém tan hồng quang quanh người, y run lên, hộc một tiếng, nhưng thân ảnh không hề dừng lại, lao xuống đất như xuống đầm bùn, hoàng khí tràn lên, tan biến ngay.

Ngụy Tác không đổi sắc, cũng không hành động.

"A!"

Mặt đất đột nhiên phát vang lên tiếng động trầm đục, cạnh đó hơi rung lên.

Ngụy Tác vung tay về phía đó, Huyền sát quỷ trảo cào nát, từ dưới hơn mười trượng, kéo một nhân ảnh lên.

Gan bàn chân tu sĩ Huyền Phong môn bị kéo lên thủng một lỗ, cứng đờ người, kinh nộ dị thường.

"Ngươi đi đi."

Ngụy Tác phất tay, Đông Hoang tông tông chủ được chân nguyên cuốn đi, ném ra ngoài sơn cốc. Đoạn gã hỏi tu sĩ Huyền Phong môn đang cứng người, "Các ngươi đã phát hiện tung tích Lý Tả Ý?"

Cùng lúc, Ngụy Tác quét thần thức, hút nạp bảo nang của đệ tử Huyền Phong môn.

Nạp bảo nang của y không có gì, một viên linh thạch cũng không, chỉ có mấy viên đơn dược bổ sung chân nguyên, và một hắc sắc tiểu sơn phong pháp bảo cỡ bàn tay.

Ngụy Tác vung tay, kích phát pháp bảo này, hắc sắc tiểu sơn phong không ngừng to lên trên không, thành mấy chục trượng nhưn gọn núi thật, dưới đáy có chữ cổ thể "Thiên quân phong".

"Thật ra ngươi là ai, dám đối địch với Huyền Phong môn? Ngươi chán sống hả?" Thấy Ngụy Tác thản nhiên lục nạp bảo nang, thí nghiệm pháp bảo, đệ tử Huyền Phong môn càng tức giận, quát to.

"Mỗ là Ngụy Tác, không hiểu các hạ nghe tên mỗ chưa." Ngụy Tác thần sắc bình tĩnh, vung tay, thu hắc sắc sơn phong pháp bảo lại. Pháp bảo này là đạo giai hạ phẩm, đối với tu sĩ thông thường cực kỳ kinh nhân, nhưng với gã thì vô dụng.

"Ngụy Tác, là tán tu ở Thiên Huyền đại lục nam bộ? Ngươi điên hả? Thân phận như ngươi mà dám đấu với Huyền Phong môn?" Đệ tử Huyền Phong môn kêu lên không dám tin.

"Thế nào, ngươi không biết Hứa Thiên Ảo đã chết trong tay ta hả?" Ngụy Tác hỏi.

"Chân Võ tông thiếu chủ Hứa Thiên Ảo chết trong tay ngươi, đúng là láo xược, khoác lác." Đệ tử Huyền Phong môn không tin, cười lạnh liên hồi.

"Xem ra Chân Võ muốn giữ danh dự nên ỉm đi." Lục bào lão đầu lẩm bẩm.

"Mỗ định gặp Lâm Thái Hư để giao thủ, có hai lựa chọn, một là giết ngươi, sẽ có tu sĩ Huyền Phong môn cảm ứng được mà tới. Còn lại là ngươi bảo mỗ Lý Tả Ý đang ở đâu, mỗ sẽ tới đó." Ngụy Tác vẫn thập phần bình tĩnh, liếc đệ tử Huyền Phong môn đang cười lạnh, "Ngươi chọn đi."

"Xem ra ngươi điên thật rồi, định tìm đại sư huynh giao thủ! Đúng là tự tìm đường chết!" Đệ tử Huyền Phong môn nhìn gã như nhìn kẻ điên: "Được, ngươi tự tìm đường chết, na ta sẽ thành toàn, hiện tại Lý Tả Ý đang ở phía nam U Minh thành, chắc bị dồn đến bên ngoài thành."

"Vậy hả?"

Ngụy Tác không bực cũng không dừng lại, sai Phệ tâm trùng điều khiển Phượng lân thanh ưng, lao về phía U Minh thành.

...

Trời tối dần, tịch dương như máu.

"Kia là U Minh thành..."

Liên tục mấy canh giờ lướt đi, gần lúc hoàng hôn thì trước mắt Ngụy Tác xuất hiện một cự thành.

U Minh thành!

Tòa thành trì này nhìn từ xa đều màu đen, lớn hơn nhiều Chân Minh thành, như thượng cổ cự thú nằm giữa thiên địa.

Từ xa nhìn lại, mọi công trình trong tòa thành đấp áp lực kia cơ hồ đã triệt để tàn phá, thành phế khư, nhưng cảnh tượng bên trong vẫn không nhìn rõ.

"Oành!"

Chưa kịp nhìn U Minh thành, thinh không ngoài xa đột nhiên vang lên tiếng nổ.

"Lý Tả Ý đến rồi." Ngụy Tác vốn bình tĩnh cũng thoáng kích động, hít sâu một hơi, Phượng lân thanh ưng lướt tới.

"Đồ điên!" Đệ tử Huyền Phong môn nằm trên lưng Phượng lân thanh ưng mắng, khiến Ngụy Tác không biết nên xử lý thế nào.

"Oành!"

Lại có tiếng nổ.

Lướt về phía đó chừng một tuần hương nữa, Ngụy Tác nhìn thấy quang diễm.

Từ phái đối diện gã, trên thinh không xa tắp, ngũ sắc hà quang vẽ một vòng cung đẹp đẽ, cực kỳ hung hăng lao tới.

Phía trước ngũ sắc hà quang là một hôi hắc sắc thân ảnh cắm cổ chạy.

Thân ảnh bỏ chạy một chốc rồi vòng sang mé trái nhưng thinh không có kim sắc quang diễm sáng lên.

Hôi hắc sắc thân ảnh chuyển sang mé phải, nhưng ngoài xa phía đó lại có tiếng ầm ầm, tựa hồ có sấm sét vô tận trên mây.

Hôi hắc sắc thân ảnh đành vòng đi, chạy vòng quanh, quang ảnh run lên, cơ hồ sắp tan vỡ, cực kỳ cuống quít.

"Thỏ huynh đệ, mỗ ở đây!"

Ngụy Tác hít sâu một hơi, vận chân nguyên, trên mình ngân quang lấp lánh, gầm lên.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1287)