← Ch.0804 | Ch.0806 → |
"Đây là ai!"
Bọn Đề Đăng chân nhân kinh hãi đến mức thần hồn thoát khiếu. Hoằng Pháp chân nhân có tu vi được xếp hạng ở Vân Linh đại lục, mà trước mặt đối phương lại không kịp hoàn thủ đã mất mạng. Lẽ nào là thần huyền đại năng! Lẽ nào Ngụy Tác có một thần huyền đại năng đi cùng?!
"Xoẹt!"
Cùng lúc, một lão giả cầm hắc bạch lưỡng sắc cổ kính, mặc hắc bào, bị huyền băng đông cứng đờ. Bị Hoằng Pháp chân nhân chặn đòn, Ngụy Tác không hề dừng lại, dùng Động Hư bộ pháp mang theo Bất diệt tịnh bình đến cạnh lão giả.
Pháp bảo phòng ngự của lão không ngăn được cực hàn thần vực uy lực huyền giai, bị đông cứng.
"Oành!"
Năm tu sĩ ập đến, kể cả Đề Đăng chân nhân, cùng tấn công Linh Lung Thiên khiến mấy trăm trượng quanh nó kêu tanh tách như sắp tan vỡ.
Linh Lung Thiên tránh khỏi kim hồng lưỡng sắc quang mang của Đề Đăng chân nhân rồi lao khỏi quang hoa của bốn người kia. Hai pháp bảo tắt linh quang trước mặt nó, bị thu mất.
"Phù!"
Một tu sĩ có huyền giai hộ thể linh quang bao quanh cũng tan sạch, một cái bát gỗ có hoa văn quỳ hoa từ trên đỉnh đầu rơi xuống.
"Chát!"
Tu sĩ đó lập tức bị đánh nát tâm mạch, mặt mũi méo mó, thuật pháp che giấu dung mạo tan đi, khôi phục chân dung.
"Hoàng Long tông tông chủ!" Tu sĩ này hơn năm mươi tuổi, mặt mũi uy nghiêm, có hai hàng lông mày màu vàng đặc biệt, là tông chủ một tông môn.
"A!"
Mọi tu sĩ kinh hãi như thấy thượng cổ ma thần giáng lâm, đồng thời phát ra kinh thiên nhất kích mà không chặn được đối thủ, ngược lại mất mạng một tông chủ. Cùng lúc, khí tức hùng hậu xuất hiện trong cảm tri của Ngụy Tác.
"Ngụy tiểu tử, chạy đi đâu? Mau chịu chết." Lão nhân mặc cửu sắc lộc phù văn pháp y và sáu tu sĩ cũng đến rồi, còn chưa kịp hiểu rõ tình thế, có mấy người đi cùng quát to, từ bốn phương tám hướng ập đến Bất diệt tịnh bình.
"Lẽ nào ta sợ? Bức người như thế thì giết ngươi trước!" Ngụy Tác cười lạnh, thi triển Động Hư bộ pháp, đến phía dưới lão.
"Chết đến nơi rồi còn lớn lối..." Lão nhân cười khẩy, ngũ sắc hà quang và xích hồng sắc thần hỏa chặn đứng hắc hỏa và bạch sắc viễn cổ thiên long của Ngụy Tác.
"Oành!" Âm Lệ Hoa tế xuất Tà vương minh hạp, bị ngũ sắc đạo tôn cầm phất trần của lão nhân đỡ được.
"A... !"
Toán đại tu sĩ mới đến triệt để biến sắc, lão nhân mặc cửu sắc lộc phù văn pháp y được truyền thừa kinh nhân, nhất thân thần thông hơn xa các lão bất tử khác, tuy một đấu hai nhưng cầm chân Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa liên thủ mà không hạ phong, lão vừa cười khẩy chưa dứt thì đỉnh đầu tóe máu, trợn mắt mất mạng!
Tu sĩ như thế mà bị Ngụy Tác nói giết là giết, tất thảy đều lạnh buốt trong lòng.
"Ngươi cố ý chịu lép?" Mấy đại tu sĩ nhận ra nguy hiểm, độn quang lao đi.
"Phù!"
Ngụy Tác thản nhiên, kích phát mảnh thần văn hắc ngọc vỡ, hắc sắc thần văn bao trùm hơn hai mươi dặm. Đồng thời gã không chủ động xuất thủ, liên tục phát động Động Hư bộ pháp, xuyên đi xuyên lại trong phạm vi thần thức của đối phương để cầm chân.
"Y định giết hết chúng ta!"
"Đây là pháp bảo gì mà không thể thoát được!"
Tu sĩ có lòng tin nhất, bình tĩnh nhất cũng kinh hãi, nhận ra kích phát hắc sắc thần văn bao trùm rộng như thế tất mỗi thời mỗi khắc tiêu hao chân nguyên kinh nhân, cộng thêm thi triển Động Hư bộ pháp thì càng tiêu hao nhưng chân nguyên của Ngụy như vô cùng vô tận.
"Y cố ý bày ra, nếu thọ nguyên gần hao tận, sử dụng chân nguyên thế này thì còn sống được sao!"
Một tu sĩ phát ra nhũ bạch sắc thần quang, khí tức cuồng bạo như núi lửa, hình thành một đóa bảo liên, hư không bên dưới uốn khúc, như sắp xé không gian bay đi khỏi hắc sắc thần văn cấm chế. Tu sĩ này kích phát pháp bảo gì đó cần chân nguyên kinh nhân, nên không thể che được linh khí, linh khí hình thành một nhánh Diêu tiễn thụ, hóa ra y là Kim Hư tông tông chủ Hoàng Xích Tiêu. Tu sĩ này tuy tu vi Kim đơn lưỡng trọng, nhưng biết mấy loại thuật pháp lợi hại, ngang danh với Hiên Viên lão tổ.
"A!"
Kim Hư tông tông chủ định lao đi thì hôi quang va trúng mình, y kêu lên thê thảm, quang hoa tan tành, thân thể văng đi, vừa phun máu vừa tắt sinh cơ.
"Thọ nguyên của y không hề hao kiệt... bên mình còn có một tu sĩ khác!" Không ai chặn được Linh Lung Thiên, khiến các đại tu sĩ cực kỳ tôn quý đều kinh hãi, vốn định đến giết Ngụy Tác cướp đoạt tiên bảo, hiện tại phát hiện mình thành con mồi.
"Chúng ta tụ lại, dù thần huyền đại năng cũng không phá được phòng ngự!" Đề Đăng chân nhân của Quảng Pháp thiên cung gầm lên, có sáu, bảy tu sĩ tụ lại. Sáu, bảy nhân vật cấp tông chủ và lão bất tử tụ lại, khả năng phòng ngự đều từ huyền giai trở lên, đích xác thần huyền đại năng cũng khó phá.
"Oành!"
"A!"
Nưng các tu sĩ này hít hơi lạnh kinh hãi vì Ngụy Tác ném thẳng vào đám đông một viên Tuyệt diệt kim đơn. Quang diễm bừng lên khiến tất cả bỏ chạy tan tác.
"Chát!"
Lại một tu sĩ tóe máu trên đầu mà mất mạng. Tu sĩ này là một lão nhân mặt choắt tai nhọn, pháp hiệu Quảng Nguyên chân nhân, Ngụy Tác đã gặp ở Hóa Thiên giáo đại hội, là Kim đơn tam trọng tán tu, rất nổi danh tại Vân Linh đại lục tây bộ.
Tích tắc Quảng Nguyên chân nhân bị giết, Đề Đăng chân nhân nhợt nhạt mặt mày tế xuất một vật đặc biệt như gỗ mục trắng ngần, không biết là bí bảo gì mà hóa thành hỗn độn hôi quang, xuyên qua đỉnh đầu Quảng Nguyên chân nhân. Hư không trên đỉnh đầu Quảng Nguyên chân nhân đột nhiên tách ra, chảy xuống các loại dịch thể màu xanh, đỏ, vàng. Một vật trong suốt bị đánh thủng, chảy ra dịch thể thì đồng thời bị uy năng đánh bắn lên không.
"Phệ tâm trùng! Phệ tâm trùng sao lại phi độn được!" Các tu sĩ đều kiến thức bất phàm, không ít người đoán ra ngay.
"Chết rồi, Phệ tâm trùng chết chắc!" Cơ hồ mọi tu sĩ đều cho rằng Phệ tâm trùng bị uy năng như thế oanh kích dù còn sống cũng khó mà đánh lén tu sĩ nữa.
"Chát!"
Lại một tu sĩ bị Linh Lung Thiên đánh hộc máu văng đi, đỉnh đầu một tu sĩ bị uy năng Tuyệt diệt kim đơn phá được pháp bảo phòng ngự tóe máu. Tựa hồ pháp bảo phòng ngự đạo giai thượng phẩm cũng không ngăn được đánh lén!
"Lẽ nào y không chỉ có một con Phệ tâm trùng?!"
"Phệ tâm trùng cỡ này có thể dễ dàng giết được Kim đơn tu sĩ không có pháp bảo hộ thân... Có hơn một con thì đánh gì nữa!" Trong phạm vi hắc sắc thần văn như biến thành một đồ tể trường với các Kim đơn tu sĩ, mỗi vài tích tắc là một tông chủ, lão bất tử bình thường hiếm thấy lại mất mạng.
Ai nấy sợ hãi cực điểm, đối thủ khiến họ không thể hoàn thủ thì ai lại không sợ.
"Ngụy tiểu tử, ngươi đúng là dụng tâm quá âm hiểm ác độc, sẽ không được chết yên lành!" Một toán đến cùng nhóm Đề Đăng chân kêu to.
"Chết cười, ta định đến Chập Khí hải tu luyện, các ngươi tự đến để giết người cướp của, hiện tại hối hận không kịp nữa rồi." Ngụy Tác cười lạnh, không ngừng phát động Động Hư bộ pháp và đạo đạo thuật pháp, khiến các tu sĩ triệt để hỗn loạn xen lẫn hoảng sợ.
"Ngươi khinh người quá mức, không để bọn ta chạy mà muốn diệt hết thì bọn ta liều với ngươi!..." Ba tu sĩ tỏ rõ thần sắc dị thường oán độc, đồng thời phát động bí bảo cuối cùng. Ba làn quang hoa kinh nhân bắn vào Linh Lung Thiên. Ngụy Tác hơi biến sắc.
Các tông chủ và lão bất tử này có những thứ cả Linh Lung Thiên cũng không biết, ba tu sĩ này phát ra quang hoa, uy năng gần như ngang với thần huyền đại năng, ép Linh Lung Thiên chựng lại trên không trung.
← Ch. 0804 | Ch. 0806 → |