← Ch.0820 | Ch.0822 → |
"Không được, cần các sư thúc cho phép." Ngụy Tác thầm hừ lạnh nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra cố chấp.
"Ngươi nên biết nội môn đệ tử có thể tùy ý điều khiển phổ thông đệ tử của các phong tố." Nữ tu xinh đẹp liếc Ngụy Tác nhất.
Ngụy Tác hiểu ý, tu sĩ trẻ tuổi cạnh ả rất có thể thành nội môn đệ tử, nhưng gã vẫn giả bộ không hiểu, "Ba người là nội môn đệ tử? Không đúng, cũng chỉ là phổ thông đệ tử như bọn ta."
"Cút!" Tu sĩ trẻ tuổi có thai ký trên lông mày không nén được, bước lên định đẩy Ngụy Tác sang bên.
"Vù!" Cùng lúc, tu sĩ trẻ tuổi tuấn tú cạnh nữ tu cũng cười lạnh, thanh sắc khí lãng quét vào một gian phòng, nữ tu phát ra chân nguyên, định hút mấy thanh gỗ trong đống ngói vỡ lên.
"Ngươi định làm? Động thủ với đồng môn sẽ phải diện bích ba năm." Ngụy Tác vừa tránh vừa phát ra hoàng quang, chấn tan thanh sắc khí lãng của tu sĩ trẻ tuổi.
"Dám cản ta?" Tu sĩ trẻ tuổi không ngờ Ngụy Tác ngăn mình thi pháp, mắt ánh lên hàn ý kinh nhân, "Muốn ở lại Công Đức tông thì cút ngay!"
"Ai tranh cãi ở đây?"
Cùng lúc, giọng nói già nua vang lên, một lam y lão nhân đầu tóc khô vàng, chống hắc sắc mộc trượng từ từ đi tới.
"Lý sư thúc." Ngụy Tác và Mạc Vĩ, cả đệ tử da ngăm đen vội hành lễ với lam y lão nhân. Lam y lão nhân tên Lý Thiên Tịnh, cũng như Trương Vân, là tiền bối của Đại Doanh phong.
"Việc gì hả?" Thấy ba đệ tử Đại Ngu phong, lam y lão nhân kinh ngạc hỏi.
"Bọn tại hạ cần tìm Thứ quả mộc nhập dược. Nơi này có thể có nên đến tìm." Tu sĩ trẻ tuổi mặt mũi lạnh tanh nói, hoàn toàn không hề tôn kính trưởng bối.
"Lý sư thúc, họ định lật tung nơi này tìm Thứ quả mộc." Ngụy Tác thật thà nói, "Đệ tử bảo là phải cần chư vị sư thúc đồng ý nên mới có tranh chấp."
"Lớn mật! Đại Ngu phong lại đến Đại Doanh phong đòi phá nhà, thật quá lắm! Mau đi đi, ta không truy cứu!" Lam y lão nhân đại nộ, mái tóc rung lên.
"Thứ quả mộc là Chu Lăng sư huynh cần." Tu sĩ trẻ tuổi anh tuấn hơi nheo mắt, liếc lam y lão nhân, "Vậy thì mỗ bảo Chu Lăng sư huynh tự thân đến lấy."
"Y cần?" Lam y lão nhân biến hẳn sắc mặt, tựa hồ cực kỳ e dè.
"Mấy gian phòng nát mà thôi, tựa hồ không đáng để đắc tội Chu Lăng sư huynh." Tu sĩ trẻ tuổi tỏ vẻ đắc ý.
"Chu Lăng sư huynh là ai?" Đột nhiên một giọng nói trung hậu vang lên, Ngụy Tác hỏi.
"Là đệ tử Đại Ngu phong được Triệu thái thượng trưởng lão thu làm chân truyền đệ tử, tu vi Phân niệm ngũ trọng, rất có thể tiến giai kim đơn... Người này hẹp hòi, ai đắc tội là y đều báo thù..." Lam y lão nhân truyền âm cho Ngụy Tác.
"Lại có người đến..." Ngụy Tác mục quang chợt lóe lên, thần thức quét qua, lại một lão nhân vào cốc.
"Tiền sư bá." Mạc Vĩ khẽ chào.
Là một lão giả mặc hôi sắc pháp y, thân thể đã còng, răng rụng hết, mặt nhăn nheo, mắt mờ đục, chỉ còn mười năm thọ nguyên, cũng như các lão bất tử vây giết Ngụy Tác, chỉ là lão mới tu vi Phân niệm ngũ trọng điên phong, có lẽ vì tư chất và tế ngộ bình thường nên khi có thể xung kích kim đơn thì nhục thân đã qua mất giai đoạn điên phong, ơ năng suy bại, khó chắc sẽ xung kích kim đơn thành công nên mới dừng lại ở tu vi Phân niệm ngũ trọng điên phong. Đại Doanh phong có năm, sáu lão giả như thế, chỉ là ông ta nhiều tuổi nhất, bình thường chỉ ở Tiểu Thương cốc trông nom hoặc đi dạo.
"Nếu Chu Lăng tự thân đến, có lẽ bọn ta còn nể mặt xem có tìm được Thứ quả mộc không. Nhưng các ngươi định lật tung chỗ ở của Đại Doanh phong thì quá cuồng vọng." Hôi y lão nhân nghe lão giả họ Lý truyền âm xong thì đuổi thẳng bọn tu sĩ trẻ tuổi, "Mau rời Đại Doanh phong, còn tái phạm thì ta không khách khí."
"Ngươi không nể mặt Chu Lăng sư huynh?" Tu sĩ trẻ tuổi cả kinh, hoàn toàn không ngờ lão nhân họ Tiền cứng cỏi như vậy.
"Ai nể ta thì ta nể lại, còn không thì sao ta phải nể. Ta sắp xuống lỗ rồi, còn sợ gì, cần gì nữaHôi y lão nhân xua tay, bình tĩnh nói.
"Được, được lắm!" Tu sĩ trẻ tuổi hung hăng nhìn hôi y lão nhân và bọn Ngụy Tác rồi đi khỏi.
"Đại Doanh phong mấy trăm năm nay nhân tài điêu linh, đệ tử cỡ đó dám đến Đại Doanh phong hoành hành..." Cả ba rời Tiểu Lăng cốc, lão nhân họ Tiền mới thở dài buồn bã.
Mạc Vĩ và lam y lão nhân đều im lặng.
"Ở đây có khí tức giao đấu pháp thuật, ai ngăn cản chúng thi pháp?" Lão nhân họ Tiền lắc đầu, đột nhiên nhìn Ngụy Tác và Mạc Vĩ cùng một đệ tử Đại Doanh phong ngăm đen.
"Là đệ tử." Ngụy Tác đáp.
"Hay lắm, ngươi là Mã Đằng của Đại Doanh phong chúng ta vốn đủ tư cách nghe thiền âm đó hả, được lắm." Lão nhân họ Tiền tỏ vẻ khen ngợi, "Bách lộ đơn này cho ngươi." Lão nhân họ Tiền đưa một bạch sắc đơn bình đến trước mặt Ngụy Tác.
"Đa tạ Tiền sư bá." Ngụy Tác cảm tạ. Bách lộ đơn chứa linh khí không tệ, tương đương với ngũ cấp cao giai yêu đơn luyện chế thành linh đơn. Đơn dược này với tu sĩ Kim đơn kỳ trở xuống đều là đồ tốt, bất quá đối với Ngụy Tác hiện tại thì không đáng gì.
"Thật thà trung hậu, vô bi vô hỉ, tính tình đúng là mảnh ngọc thô, chỉ tiếc..." Lão nhân họ Tiền nhìn Ngụy Tác, thở dài.
Tuy không nói hết nhưng Ngụy Tác biết ông ta tiếc cho "Mã Đằng" tư chất không cao, tốc độ tu luyện chậm.
"Từng có thần huyền đại năng mà sa sút thế này... Chỗ thần huyền đại năng ở mà loại đệ tử như thế dám đến tác uy tác phúc." Lão nhân họ Tiền cho Ngụy Tác một viên Bách lộ đơn rồi thở dài.
"Sư bá." Ngụy Tác cả kinh, vội hỏi, "Chỗ thần huyền đại năng của Đại Doanh phong chúng ta cũng ở trong Tiểu Lăng cốc?"
"Đúng thế, sư tôn từng gửi nhiều hy vọng vào toán đệ tử bọn ta nên ho vào Tiểu Lăng cốc ở hòng có được khí vận của tiền bối, tiếc là bọn ta khiến người thất vọng... Ngay cả Chung sư đệ có tư cách nghe thiền âm như ngươi cũng không đạt được cơ duyên." Lão nhân họ Tiền lắc đầu.
"Tiền sư bá, đệ tử muốn xem chỗ Chung sư bá ở và chỗ ở của Đại Doanh phong thần huyền đại năng, sư bá có thể đưa chăng?" Lão nhân họ Tiền biế nhiều việc mà điển tịch Đại Doanh phong không ghi lại khiến Ngụy Tác động lòn, đi theo thỉnh cầu.
"Con muốn đến đó?" Lão nhân họ Tiền kinh ngạc nhang vẫn đáp ứng, "Được rồi, ta đưa con đến xem."
"Đó là chỗ tu sĩ họ Chung ở?"
Lão nhân họ Tiền dẫn Ngụy Tác đến một tiểu viện đã đổ nát quá nửa, tường bao đã đổ, chỉ còn nửa gian phòng nguyên lành, khắp nơi mọc đầy dây leo và cỏ dại.
"Y mất trước khi bọn ta rời đây, chỗ ở lâu rồi không ai chăm sóc nên thành thế này." Lão nhân họ Tiền lắc đầu: "Toán đệ tử bọn ta khi đó chỉ còn lại vài ba người."
Lão nhân họ Tiền nhìn quanh, nhớ lại quá khứ. Ngụy Tác không ngừng quét thần thức qua từng góc nhỏ nhất.
"Hận không thể ngộ..." Ngụy Tác mục quang lóe lên kịch liệt, đọc được dưới lớp rêu dưới gầm giường có mấy chữ này, nhưng càng thất vọng vì bốn chữ này đầy tuyệt vọng. Tìm kỹ nhưng tu sĩ được kinh văn mà không thể lĩnh ngộ này không để lại gì.
"Đây là chỗ Đại Doanh phong thần huyền đại năng ở trước kia?" Lão nhân họ Tiền đưa Ngụy Tác đến một thạch thất đơn giản, nằm trên vách đá phía đông Tiểu Lăng cốc, chỉ rộng mấy trượng, có duy nhất một tảng đá vuông trơn bóng, chắc vì có người đả tọa tu luyện rất lâu trên đó.
"Đúng thế, khi ấy Tiểu Lăng cốc hoàn thị còn là hoang địa, chỉ mình tiền bối ở đây khổ tu." Lão nhân họ Tiền gật đầu, "Chung sư đệ cũng từng ở đây đả tọa tu luyện. Bọn ta còn bảo sư đệ nhờ vào vận ở đây mà có tư cách nghe thiền âm, rồi sau đó sư đệ không được gì mà chết trong uất ức thì không ai đến đây đả tọa nữa."
"Tu sĩ họ Chung đả tọa tu luyện ở đây?" Ngụy Tác hơi giật giật chân mày.
Thạch thất này không có văn tự hay hình ảnh lưu lại, giản dị đến cực điểm, nhưng không biết vì sao vào rồi là gã có cảm giác lạ lùng, cụ thể thế nào thì không biết.
← Ch. 0820 | Ch. 0822 → |