← Ch.0893 | Ch.0895 → |
Truyền thế pháp khí của khai sơn tổ sư đã phát ra, tông chủ bị giết, mọi tu sĩ Thiên Kiếm tông đều tuyệt vọng, đều bỏ chạy khỏi sơn môn.
Ngụy Tác không phát ra hắc sắc thần văn cấm chế phong tỏa phạm vi mấy chục dặm, chỉ dùng thần thức liên tục quét, giết hết những tu sĩ Thiên Kiếm tông đang kêu gào, có sát ý với gã, tu vi lại cao, có thể uy hiếp được.
Hoàn toàn là một trường triệt để đồ sát, không ai chặn được một đòn của gã, lại một chân truyền đệ tử và một trưởng lão Thiên Kiếm tông bị giết.
"Đừng giết ta, ta nguyện giao ra kiếm kinh của Kiếm Vương lão tổ!" Đột nhiên một tu sĩ Thiên Kiếm tông trẻ tuổi bị Ngụy Tác áp sát kêu to.
"Phù!"
Ngụy Tác sững lại, mấy đạo quang hoa bắn vào tu sĩ trẻ tuổi này nhưng không giết y mà chỉ chế trụ.
"Thiên Kiếm tông hoàn còn một đệ tử tên Đỗ Vĩ, ngươi biết không?" Ngụy Tác hỏi. Hóa ra là Trần Trần, một trong bốn đệ tử được Kiếm Vương lão tổ truyền thừa. Đỗ Vĩ tắc cùng là hung thủ năm xưa bức cha mẹ gã vào Ma văn hung mạch.
"Đỗ Vĩ?" Y bị uy thế của Ngụy Tác dọa khiếp, không dám giấu gì, run lên đáp: "Ban nãy đã bị tổ sư cốt kiếm đánh thành tro."
"Ngươi không nói lung tung chứ?" Ngụy Tác phát ra Đại thừa pháp âm, diệt sát một Kim đơn tu sĩ của Thiên Kiếm tông ở ngoài xa.
"Ta không dám nói bừa... Ban nãy Đỗ Vĩ bị tổ sư cốt kiếm giữ cứng trên không, ta nhìn rõ, phi kiếm của y là "Ô xà ", kiếm quang cong queo đen sì, rất bắt mắt chứ không ta đã không chú ý." Trần Trần run rẩy đáp.
"Đã bị giết?"
Ngụy Tác lẩm bẩm, mọi tu sĩ Thiên Kiếm tông chạy như chó nhà có tang, trong thần thức và thị tuyến của gã không thấy Kim đơn tu sĩ của Thiên Kiếm tông nào, cơ hồ đã bị giết rồi.
"Thiên Kiếm tông đã bị san bằng..." Mọi tu sĩ đều chấn động.
"Phù!"
Cùng lúc, Ngụy Tác cả kinh, lại cảm giác thấy nguy hiểm trí mệnh như lúc lục sắc cốt kiếm của Thiên Kiếm tông tổ sư phát ra, theo ý thức phát động Động Hư bộ pháp, lướt đi hơn hai mươi dặm.
"Việc gì hả!"
Tất cả lại tròn mắt, tình cảnh không thể tin nổi xuất hiện, một tu sĩ Thiên Kiếm tông như đang bỏ chạy chợt trong tay dấy lên một biển u lam sắc.
Uy áp nghẹt thở quét khắp thiên địa!
Đây là pháp vực do u lam sắc thần văn hình thành, như nhất phương thiên địa độc lập.
Ngụy Tác lướt đi hơn hai mươi dặm, vẫn bị biển màu lam đánh trúng, nửa thân thể thành tro.
Khí tức ngút trời từ tu sĩ Thiên Kiếm tông đó phát ra, mùi máu tanh lan tràn không át được thần huyền dị hương đặc biệt, y không phải đệ tử Thiên Kiếm tông, mà là thần huyền đại năng trà trộn vào.
Cách y nắm bắt thời cơ khiến người ta chấn kinh, tựa hồ cảm giác được tâm thần Ngụy Tác dao động, hoàn nhân lúc gã giết hết Kim đơn tu sĩ của Thiên Kiếm tông, cộng thêm một cừu nhân đã chết thì sẽ lỏng ra.
"Xoẹt!!"
Đồng thời, hai thần huyền pháp thân của Ngụy Tác lại thi triển Liệt khuyết tàn nguyệt và Đại đề tu di, đả thần uy ngút trời.
"Oành!"
Thần huyền đại năng đó phát ra một kim sắc cự thuyền khổng lồ, còn lớn hơn một ngọn núi và thanh sắc côn bằng, đấu với Ngụy Tác.
Thần uy va nhau, chỉ một hai tích tắc thì kim sắc cự thuyền và thanh sắc côn bằng tan vỡ.
Thần huyền đại năng đó đứng trên thanh sắc thần liên, với tốc độ khó tưởng tượng nổi lùi lại, khạc ra máu.
"Oành!"
Ngụy Tác lại phát Liệt khuyết tàn nguyệt và Đại đề tu di. A! Tu sĩ quan chiến ở ngoài lại hít hơi lạnh, thần huyền đại năng kia dấy lên tầng tầng thanh quang, liên tục hộc máu, mượn uy năng xung kích của Liệt khuyết tàn nguyệt và Đại đề tu di để lùi nhanh hơn, đóa đóa thanh sắc thần liên vói tốc độ khó tưởng tượng nổi lùi hơn một trăm dặm, hình thành thanh liên thần lộ trên không trung.
Ngụy Tác định truy kích, nhưng run lên dừng lại.
"Diệp Huyền Thành!" Ba chữ từ miệng gã thốt lên, thần huyền đại năng đó chân không ngừng nở bừng thanh sắc thần liên, lao vút lên hóa thành thanh quang.
Tuy chỉ giao thủ trong tích tắc, không nhìn rõ diện mạo nhưng qua khí tức, Ngụy Tác đoán được là Huyền Phong môn tông chủ Diệp Huyền Thành.
Hiện tại không chỉ Thiên Huyền đại lục, e là Vân Linh đại lục cũng biết gã nhục thân mộc hóa, không bao lâu nữa sẽ chết, ngay cả Chân Võ cũng không dám xuất hiện, không ai muốn liều mạng với một tu sĩ đang điên cuồng lần chót, nhưng Diệp Huyền Thành đã tới.
Ngụy Tác không vì Huyền Phong môn là sư môn của Thủy Linh Nhi mà nương tay, biển màu lam do Diệp Huyền Thành phát ra là truyền thừa pháp khí đặc biệt của Huyền Phong môn, uy năng đánh nát nửa người gã đã đành, còn uy năng khác không ngừng lan khắp thể nội gã.
Nếu không toàn lực chống lại, mà cứ truy kích, có thể nhục thân gã sẽ tan nát mà chết.
Gã cũng đã trọng thương Diệp Huyền Thành nhưng không thể truy kích để lấy mạng.
"Ầm!"
Thủy linh nguyên khí và thần huyền nguyên khí không ngừng từ hai thần huyền pháp thân gột rửa nhục thân gã, hóa giải uy năng pháp vực còn lại.
Được nguyên khí gột rửa và sinh mệnh tinh hoa của nguyên thủy thần căn tưới nhuần, nhục thân gã dần khôi phục.
"Huyền phong thần vương thuyền! Đó là Huyền Phong môn tông chủ Diệp Huyền Thành!"
"Diệp Huyền Thành xuất hiện, định giết y!"
"Nửa thân thể bị đánh nát mà không chết, còn có thể phản kích! Diệp Huyền Thành cũng không chống nổi một đòn, y không chỉ tu luyện bí thuật phong bế thương thế mà cả bí thuật khôi phục nhục thân!"
"Trời đất! Nếu y không nhục thân mộc hóa, sẽ là Thiên Huyền đại lục đệ nhất nhân!"
Nhiều người nhận ra người đột nhiên tập kích là Diệp Huyền Thành, thấy nhục thân Ngụy Tác khôi phục thì tắt tiếng.
"Phù!"
Thân ảnh Ngụy Tác lướt xuống ngọn núi đã ném Tào Dực vào.
Trong đòn ban nãy, Trần Trần bị u lam sắc thần hải của Diệp Huyền Thành đánh tan, hai đệ tử Thiên Kiếm tông được truyền thừa còn lại cũng chết trong hỗn chiến, hiện tại được Kiếm Vương lão tổ truyền thừa chỉ còn lại Tào Dực, Ngụy Tác không muốn y chết dễ thế.
Y mà cũng chết lặng lẽ như Đỗ Vĩ thì không khiến gã bực mình nhưng lúc trước y quá ti tiện, gây hấn với gã nhiều lần.
"Còn may."
Hố sâu Ngụy Tác đào thành chất đầy bụi cát nhưng Tào Dực chưa chết, có điều co rút lại đến mức không kêu gào được nữa, ngũ quan méo mó, mũi đang nhỏ mỡ.
Đạo thuật pháp này là Âm Thi tông dùng để luyện chế thi du, bị Ngụy Tác trực tiếp dùng cho tu sĩ sống thì thật quá độc ác, đốt âm hỏa trong cốt tủy và kinh mạch nhưng không khiến cốt tủy và kinh mạch bị hoại tử, mà từ từ biến tinh huyết tu sĩ thành thi du để luyện khí. Cũng như cắt từng miếng thịt xuống, đợi lành lại rồi cắt tiếp đến khi tu sĩ đó không chịu được, sinh cơ đoạn tuyệt, nhưng mức thống khổ của đạo thuật pháp này hơn cắt thịt không biết bao nhiêu lần. Kim đơn tu sĩ như Tào Dực có thể chịu được hơn ba mươi ngày, vạn nhất Ngụy Tác nhục thân mộc hóa mà chết rồi thì y vẫn chưa chết.
Ngụy Tác quét thần thức, phát hiện Tào Dực không thụ thương thì cuốn chân nguyên, đưa y đi về phía Linh Lung Thiên.
Lúc đó cơ hồ mọi tu sĩ Thiên Kiếm tông đã chạy hết, còn lại đều đầu hàng hoặc là đê giai đệ tử không biết cả phi độn, nhiều cấm chế không còn ai nhân kích phát và khống chế nên thành vô dụng, Linh Lung Thiên phá trừ cấm chế như chẻ tre, đang công phá ngọn núi thứ bảy.
Ngọn núi này chất đầy các loại tinh kim khoáng thạch, Linh Lung Thiên sáng mắt, cuốn không ít vào tay áo rồi lướt ra.
Ngụy Tác vượt hư không, hợp cùng Linh Lung Thiên tiến về ngọn núi thứ tám.
"Phong đạo hữu, có nên đi cùng xem có thứ gì hay không chăng?" Ngụy Tác hỏi Phong Ngô Thương, y đang ở trên hư không.
Phong Ngô Thương mỉm cười, không chối mà lướt về phía Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, "Vậy thì, tại hạ không khách khí, theo Ngụy đạo hữu thu chiến lợi phẩm vậy."
"Cách!"
Linh Lung Thiên hoàn toàn dùng bạo lực phá giải, dùng hôi sắc thủ trạc đích linh quang đột nhập đoạn phá hết trận pháp, thoáng sau cấm chế của ngọn núi thứ tám bị phá, điện vũ mở toang.
Từng thanh phi kiếm thành và chưa thành hình bị lấy ra.
Đó là chỗ Thiên Kiếm tông để luyện chế và chứa phi kiếm.
"A! Ngần ấy phi kiếm, chỉ được phân vài thanh là đủ dùng rồi... Họ triệt để phát đạt, sao ta lại không gia nhập nhỉ..." Nhiều tu sĩ ở ngoài giậm chân, hối hận vô vàn.
← Ch. 0893 | Ch. 0895 → |