← Ch.0990 | Ch.0992 → |
"Lệ cung chủ, may mà cung chủ không sao."
"Lệ cung chủ đến rồi."
"Lệ cung chủ, từ biệt hôm đó, không ngờ gặp lại trong tình cảnh nà."
Lệ Nhược Hải quen biết rộng, vào sơn cốc liền có không ít tu sĩ chào hỏi.
Ngụy Tác bình tĩnh như thường, quan sát tình hình trong cốc, Lệ Nhược Hải chỉ bảo những tu sĩ đến chào rằng Ngụy Tác là một kim đơn tán tu bình thường không hiện thế, là bạn cũ của y.
Tình hình này, nhiều Kim đơn tu sĩ vốn hiếm khi xuất hiện tại tu đạo giới, thậm chí bình thường không ra mặt cũng đến đây, trong số Kim đơn tu sĩ dưới cốc, có đến một phần ba mà đại đa số tông môn tu sĩ không biết, có thêm một "Kim đơn tu sĩ" như Ngụy Tác cũng không ai lấy làm lạ.
"Chỉ khi biến động thế này, những nhân vật đó mới xuất hiện."
Mắt Ngụy Tác ánh lên liên tục, cảnh tượng trong sơn cốc thập phần kinh nhân, bình thường khó tưởng tượng nổi, cả Thiên Huyền đại lục vốn có một nghìn mấy trăm thành trì, bình quân vài thành trì mới có một Kim đơn tu sĩ, thú triều lần này không biết chết mất bao nhiêu Kim đơn đại tu sĩ, nhưng trong cốc cuồn cuộn linh khí, ít nhất tụ tập hai trăm mấy chục Kim đơn đại tu sĩ.
Coi như bài tẩy của một đại lục đã lộ, tới một phần Kim đơn đại tu sĩ của Thiên Huyền đại lục có mặt là không ai biết tới, không thiếu tu sĩ Kim đơn tam trọng trở lên. Mọi tu sĩ đều biết mình sinh vào một thời đại kinh thiên, trải qua những việc sẽ được ghi vào điển tịch của hậu thế, nên bất cứ ai, kể cả Ngụy Tác đều có cảm giác nhiệt huyết sôi lên.
"Lệ cung chủ, mấy năm không gặp đã đột phá đến tu vi Kim đơn ngũ trọng, đáng mừng."
Lại một tu sĩ hoàng bào bạch mi, mặt mày gầy gò như nho sinh nhiều tuổi đi tới, ôm quyền chào Lệ Nhược Hải. Tu sĩ này cũng có tu vi kinh nhân Kim đơn ngũ trọng sơ kỳ, thân kim sắc linh khí ngưng thành hình các nhạc khí như sênh, chuông, đàn.
"Đây là thái thượng trưởng lão Tiên Âm chân nhân của Tiên Tự tông ở Thiên Huyền đại lục trung bộ." Lệ Nhược Hải truyền âm cho Ngụy Tác, giới thiệu lão nhân đoạn ôm quyền hành lễ với Tiên Âm chân nhân, cười khổ, "Tình hình này để giữ mạng, tại hạ dùng hết tích lũy của Linh Thú cung mới có tiến cảnh này, còn tu vi tinh tiến như chân nhân mới đáng mừng."
"Tiên Tự tông cũng có tu sĩ như thế." Ngụy Tác mục quang hơi lóe lên, Tiên Tự tông vốn chỉ là một tiểu tông môn vô danh, trước kia không nghe nói có Kim đơn đại tu sĩ, chứng tỏ nhiều tông môn và tán tu ẩn tàng rất kỹ.
"Lão phu lẽ nào không thế, tương đương với Tiên Tự tông đổ tích lũy lấy đời lên lão phu và mấy đệ tử." Tiên Âm chân nhân cười khổ lắc đầu.
Tiên Âm chân nhân nói mấy câu cùng Lệ Nhược Hải nhưng khiến Ngụy Tác cùng vài tu sĩ cạnh đó có cảm thụ khác hẳn.
Tu đạo giới điển tịch có ghi lại, từ cổ tựu có loạn thế là có thần vương... Trừ cực nhiều tu sĩ mất mạng thì với những người còn lại sẽ có thêm nguồn lực, nhiều tông môn vì lưu truyền nên dốc hết tích lũy, vốn những thứ không đành động dụng cũng đem ra, thành thử thời đại mà tu đạo giới loạn lạc nhất mười vạn năm sẽ hóa sinh không ít nhân vật kinh thiên.
"Vị đạo hữu này không biết thế nào quan hệ với Lệ cung chủ, xưng hô thế nào?" Tiên Âm chân nhân nhìn sang Ngụy Tác, tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Đây là Quý đạo hữu, tán tu Thiên Huyền đại lục nam bộ, là bạn cũ của tại hạ." Lệ Nhược Hải giới thiệu Ngụy Tác với Tiên Âm chân nhân.
"Quý đạo hữu tạo cho lão phu cảm giác khác thường, chắc biết thần thông phi phàm chứ không phải Kim đơn tu sĩ thông thường." Tiên Âm chân nhân ngưng thần nhìn Ngụy Tác đoạn gật đầu.
"Xem ra y luyện Vọng khí thuật pháp đặc biệt, ngươi không có thần huyền khí tức nên y không nhận ra." Lục bào lão đầu lên tiếng trong tai Ngụy Tác.
Ngụy Tác có cùng ý nghĩ, nhưng vẫn bình tĩnh như thường, ôm quyền hành lễ, "Chân nhân quá khen."
"Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên chưa xuất hiện đại tu sĩ hả?" Lệ Nhược Hải chuyển chủ đề, lấy từ nạp bảo nang ra mấy hoàng ngọc bảo tọa, mời Ngụy Tác và Tiên Âm chân nhân ngồi xuống.
"Còn chưa, nhưng mấy lão bất tử Kỳ Tiên giáo đã đến rồi, chắc đang thương nghị sự tình." Tiên Âm chân nhân gật đầu, đáp.
"Mấy lão bất tử Kỳ Tiên giáo đã đến? Nghe nói họ biết bí thuật kinh nhân, có họ thì Thiên Huyền đại lục thêm phần thắng." Lệ Nhược Hải kinh hỉ.
"Tiếc là Chân Võ và Huyền Phong môn lại ăn cây táo rào cây sung, không thì Thiên Huyền đại lục ngần ấy tông môn cùng chống chọi, sợ gì Ngọc Hành đại lục!" Tiên Âm chân nhân tức giận.
"Tại hạ có dự cảm, lần này chúng không nguyện." Lệ Nhược Hải liếc Linh Lung Thiên cách Ngụy Tác không xa, bảo Tiên Âm chân nhân.
"Mong như lời Lệ cung chủ." Tiên Âm chân nhân nhìn về ngọn núi tu sĩ Ngọc Hành đại lục tụ tập, ngưng trọng gật đầu.
"Đối phương có người tới!"
Chốc sau, sơn cốc vang lên tiếng nhiều tu sĩ quát.
Quang hoa từ lục sắc linh quang quang tráo trên ngọn núi tu sĩ Ngọc Hành đại lục tụ tập chiếu xuống sơn cốc.
"Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên ra rồi, xem ra đàm phán sắp bắt đầu!"
Tất cả phát hiện mấy linh quang quang tráo trong Toái Ngọc cổ vực đều có độn quang bắn tới.
"Oành!"
Sơn cốc xôn xao, phe Ngọc Hành đại lục đến đây không phải người của đại lục họ mà là Chân Võ, Huyền Phong môn và nhiều tu sĩ tông môn của Thiên Huyền đại lục.
"Chó săn dẫn đường, không biết liêm sỉ!"
"Chủ nhân chưa đến, chó đã ra trước."
"Bọn chó săn!"
Không ít tu sĩ cười lạnh.
"Nói gì hả! Có bản lĩnh bước ra nói với ta."
Một bạch y thanh niên chân trần đi trước toán người Ngọc Hành đại lục, đứng trên tảng đá nhìn quanh.
Bạch y thanh niên có nhãn thần cực kỳ lăng lệ, pháp y do bạch sắc bối xác đặc biệt luyện chế thành, mỗi mảnh bạch sắc bối xác đều điêu khắc phù văn, dệt lên nguyên khí dao động kỳ lạ. Da y như bạch ngọc, lam sắc linh khí ngưng thành một mặt biển sau lưng, trải ra không biết bao nhiêu trượng, tạo cảm giác cực kỳ bàng bạc.
Trừ linh khí hình biển thì thanh niên lạnh lùng, nhãn thần cực kỳ lăng lệ này không hiểu còn bí pháp gì, quanh mình bao trùm bảy ngũ sắc hà quang quang hoàn, trông càng siêu nhiên thoát tục như thần linh.
"Đây là Nam Minh chân nhân ở Nam minh quỳ thủy đảo, không ngờ y quy thuận Ngọc Hành đại lục! Y là tu sĩ Kim đơn ngũ trọng!" Không ít người nhận ra bạch y thanh niên.
Đó là tán tu trong thủy vực bên ngoài Thiên khung Thiên Huyền đại lục, lấy được một thượng cổ động phủ, trông còn trẻ nhưng thật ra là một lão quái hơn ba trăm tuổi, mấy chục năm không hề lộ diện, tuyệt đại đa số tu sĩ không biết đến.
"Đứng ra thì sao! Làm chó còn sợ bị mắng hả!"
Một hắc sam trung niên đại hán không ưa hắn nên nhảy khỏi tảng đá đang ngồi.
"Cỡ chó như ngươi mà dám lớn tiếng trước mặt ta hả!"
Mặt biển sau lưng lan ra, Nam Minh chân nhân mắt lóe lên hàn quang, cách không chụp hắc sam trung niên đại hán.
"Chát!"
Vô hình khí tức khiến nhiều tu sĩ quanh hắc sam trung niên đại hán rùng mình, còn hắc sam trung niên đại hán chỉ Kim đơn tam trọng bị giữ cứng trên không, không thể trả đòn.
"Oành!"
Mấy tu sĩ quanh hắc sam trung niên đại hán cùng xuất thủ, quang hoa nổ tung cách y mười mấy trượng mới chặn được đòn này.
Nam Minh chân nhân phát ra uy năng vô hình vô sắc, trước khi tan không để lộ quang hoa.
"Vô sắc quỳ thủy thần pháp!"
Một lão nhân lưng còng như sắp xuống lỗ chặn trước hắc sam trung niên đại hán, mắt lóe lãnh quang, "Nam Minh, ngươi có thể đại biểu che bên đó? Nếu được thì lão phu không ngại đấu một trận."
Sau lưng hôi y lão giả, thần sắc mấy Kim đơn tu sĩ vừa xuất thủ và hắc sam trung niên đại hán đều kinh hãi, tuy ngăn được Nam Minh chân nhân nhưng họ đều chấn động, e mấy người liên thủ cũng không phải đối thủ của Nam Minh chân nhân.
"Song phương ước định đến bàn bạc, ai muốn động thủ thì Tây Tiên nguyên sẽ lấy mạng."
Một nam tử hơn ba mươi tuổi, trông thập phần trung hậu, nhưng toát lên sát ý băng lãnh đáp xuống cạnh hôi y lão nhân.
Tóc nam tử này vấn lên, mặc hoàng sắc tinh kim pháp y linh khí hình thành một vầng mặt trời chói lòa, có long hình đồ đằng. Nhiều người nhận ra là Tây Tiên nguyên chân truyền đại đệ tử Hoàng Vệ.
Hoàng Vệ nhìn Nam Minh chân nhân, song mục bắn ra quang hoa thực chất, ngưng thành lưỡng đạo bạch sắc phù lục, đồng thời khí tức từ Toái Ngọc cổ vực bao lấy Nam Minh chân nhân.
Khí tức này khiến Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cùng giật mình.
← Ch. 0990 | Ch. 0992 → |