← Ch.1158 | Ch.1160 → |
Ngụy Tác thấy kiểu tiêu hao này quá đáng sợ, nhưng nếu các đại năng từng độ kiếp hoặc đã độ kiếp xong thấy thế, tất sẽ tắt tiếng.
Tuyệt đại đa số đại năng độ kiếp đến giai đoạn thiên lôi địa hỏa đều cực kỳ gian khổ, thậm chí phải dựa vào nhục thân và linh dược mà cũng khó tránh bị thương, Ngụy Tác hiện tại không chỉ giữ lại được pháp bảo và pháp khí ở giai đoạn này mà còn giữ được cả cấm chế ở mấy cổ điện, chỉ mới bị tiêu hao, chưa đến độ phải liều mạng.
Bất quá khó trách, Hoang tộc bố trí nơi này, cấm chế còn hơn đại năng chuẩn bị cho độ kiếp.
Tu đạo giới đã vạn năm không ai dẫn động thiên kiếp, tương đương với những thứ để độ kiếp trong cả vạn năm đều tụ vào tay gã.
Đại năng độ kiếp xưa nay không thể gom được ngần ấy pháp bảo và pháp khí thích hợp chống lại thiên kiếp!
Hiện tại nhược điểm duy nhất của Ngụy Tác là thiếu kinh nghiệm, không hiểu thấu thiên kiếp như thượng cổ đại năng, cũng không tìm được nhiều ghi chép liên quan, không thì gã sẽ chuẩn bị nhiều pháp bảo có thai thể rắn chắc hơn.
"Oành!"
Tích tắc sau, tiểu thuyền pháp bảo nổ tung, Tô Thần Huyết bớt đi một pháp bảo và pháp khí.
Kiếp vân như đại lục ép xuống lại biến hóa, lôi hỏa và hắc sát địa hỏa bay tứ tung chợt thưa đi, màu của kiếp vân từ đỏ đậm thành rực rỡ đủ màu, yêu dị khôn tả.
Ngụy Tác biết là Vẫn tinh thiên hàng còn đáng sợ hơn, thừa cơ lôi hỏa thưa thớt thì gã nhìn quang trong tầm mắt, quang hoa từ dưới đất bớt đi một nửa, chửng tỏ tử đồng sắc cổ điện trong sơn cốc bị hủy hoại một nửa.
"Nhục thân của ta e là đứng im cho Hắc Bồ Đề thiên mẫu na dùng mọi cách cũng không thể lay động."
Đồng thời Ngụy Tác thử phát một đạo Duy ngã tâm kiếm, chém lên tay.
Từ lúc Trưởng Tôn thế gia lão tổ bố trí xong Tứ phương vân giới cấm rồi chết, đến khi thiên kiếp bắt đầu là gã dùng Vạn cổ thánh vương kinh được tám thần văn, diễn ra Thiên lôi địa hỏa là gã toàn lực thi triển Thiên long quần tinh tôi thể thuật hút tinh thần nguyên khí tu luyện, thu lợi vô cùng, nhận ra nhục thân như được rèn giữa, tăng thêm một cấp, trừ phi tự dùng nhục thân đánh mình chứ chỉ uy năng thuật pháp không thể gây ra thương tổn.
"Đến rồi! Tô Thần Huyết, dừng tay!"
Đột nhiên, kiếp vân vang lên tiếng rít chói lói, như có thứ gì từ thinh không cực xa kéo tới, Ngụy Tác cũng hơi đau, bọn Vương Vô Nhất thậm chí kêu lên thê thảm, dùng chân nguyên che kín tai.
"Xoạt!"
Kiếp vân đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng, lóe lên quang trụ.
Quang trụ hoàn toàn do không khí bị ép lại hình thành.
Tích tắc đó, một đạo diễm quang với tốc độ khó tưởng tượng nổi bắn xuống.
Diễm quang là một viên vẫn thạch rực cháy, trông như cái dùi!
"Toàn lực giữ mỗ giữ Đại chư thiên tạo hóa bình!" Thấy đạo diễm quang, Ngụy Tác trước mắt tối sầm, nghiến răng kêu ro.
Gã vừa thử nhục thân, cảm thấy hơi đắc ý, thầm nhủ nếu nhẹ nhàng qua được lớp này, tôi luyện nhục thân thì sẽ tương đương với một món thần binh, đủ chống lại uy năng bán chân tiên của Tứ tí hoang tộc đại năng. Nhưng gã đành bỏ ngay ý đinh, tốc độ của vẫn thạch khó tưởng tượng nổi, thần thức của gã còn tạm bắt kịp chứ bọn Vương Vô Nhất và Tô Thần Huyết không thể, bảo họ dùng pháp bảo và pháp khí đáng che chắn hộ là bất khả thi.
Cũng như trước, đạo diễm quang thứ nhất giáng xuống, kiếp vân biến thành tổ ong, vô số vẫn thạch đủ kích cỡ, tốc độ hơn hẳn cực hạn phản ứng của thần huyền đại năng, cùng lôi hỏa kinh nhân xung kích xuống.
"Không xong!"
Ngụy Tác quét thần thức, chuẩn bị kích phát pháp bảo chặn thần kiếm vẫn thạch, tức thì biến sắc.
Nhiều tinh quang thấp thoáng, tốc độ còn hơn vẫn thạch, như những mũi kim nhỏ chọc tới, Ngụy Tác còn đỡ, tuy tê dại, chân nguyên và khí huyết lưu động hơi bị ảnh hưởng, nhưng Vương Vô Nhất và Tô Thần Huyết, Bích Tỳ tông tông chủ thì ré lên, thậm chí trên mình bốc khói.
Cùng vẫn tinh giáng xuống là không chỉ vẫn thạch tốc độ cực kỳ kinh nhân, còn vô số tinh thần nguyên khí, tinh thần xạ tuyến, đủ sát thương thần huyền đại năng!
"Vu thần nữ nói thứ này có thể hữu dụng!" Ngụy Tác vung tay lấy hỗn kim sắc tàn phiến cỡ gian phòng ra che phía trên gã và bọn Vương Vô Nhất.
Hỗn kim sắc tàn phiến lấy được từ tay Lâm Phong Hoa, Vu thần nữ cũng có một mảnh, nàng ta cho biết đây có thể là mảnh vỡ của của vô thượng pháp bảo từ viễn cổ tu đạo giới thường dùng để ngao du thái hư, xuyên qua tinh không nên có thể ngăn được tuyệt đại đa số tinh thần nguyên khí.
"Quả nhiên khả dĩ!" Tế xuất hỗn kim sắc tàn phiến, Ngụy Tác nhận ra tinh thần xạ tuyến đều bị ngăn lại, không hề chiếu xuống chỗ bọn Vương Vô Nhất."Hả!" Nhưng rồi gã suýt thổ huyết mắng to vì tử đồng sắc cổ điện kích phát mặc lục sắc quang trụ đã không chống nổi, quang trụ tan đi thì cổ điện cũng tắt quang hoa, xuất hiện vết nứt.
Mắng thì mắng, Ngụy Tác không dám dừng, nếu uy năng phản kích của các đại cấm tổn hủy thêm thì cổ điện có kích phát linh quang quang tráo nhưng không chịu nổi, lúc đó sẽ phải dựa vào chính mình, nên vừa buột miệng mắng là gã tế xuất một cái lò hương che cho một tử đồng sắc cổ điện đang nguy ngập.
"Lực xuyên thấu đáng sợ thế này! Mỗi đạo vẫn tinh tương đương với ra thần quang do thần huyền đại năng phát!" Ngụy Tác tế xuất pháp bảo hình lò hương lấy được từ Hoàng Đình tông ra, uy năng huyền giai trung phẩm, thai thể là đỉnh cấp tinh kim Yên chi kim hiếm có nhưng với chặn bốn đạo vẫn thạch thì đã bị xuyên qua.
Bọn Trưởng Tôn Cảnh, Trưởng Tôn Tiểu Như và Hoàng Đạo Quân Giá cách thiên kiếp mấy trăm dặm quan sát cũng chấn động không nói thành lời.
Thinh không như nát vụn, chỉ thấy vô số lưu quang bắn xuống liên hồi, cơ hồ hình thành một màn sáng, mặt đất bị cắt phảng từng lớp, hóa thành phù thổ, phù thổ lại bị thổi tan không còn gì.
"Sao thế?"
Từ lúc Ngụy Tác dẫn động thiên kiếp đến giờ đã gần ba tuần hương, phạm vi thiên kiếp bao trùm quá rộng nên các tu sĩ ở gần có thể thoáng thấy chỗ thiên kiếp và đều ngẩn ra vì sợ.
...
"Đừng có biến thái như thế!" Trong thiên kiếp, Ngụy Tác muốn khóc mà không có nước mắt.
Trong kiếp vân có vẫn thạch như thần kiếm đâm xuống, không cần bọn Vương Vô Nhất tính thời gian, gã cũng biết Vẫn tinh thiên hàng sắp kết thúc.
Gã đã tiêu hao hết những pháp bảo có thai thể tạm được, gom từ Hoàng Thiên đạo, Hoàng Đình tông, pháp bảo và pháp khí chống lại thiên kiếp và hai mươi sáu món chuẩn bị sẵn cho đợt này cũng hết, vì pháp khí cùng pháp bảo để ngăn chặn Cửu thiên âm phong và âm lôi nguyên khí khác hẳn nên gã thậm chí đem ra dùng trước mấy món để chặn Kim phong hỏa tuyến thì mới qua được, giữ cho mấy Hoang tộc đại cấm không tan.
Kiếp vân lại biến hóa.
Kiếp vân rực rỡ biến thành xám xịt, như một vùng đất ép lên sơn cốc.
Thinh không mờ đi, biến thành màu lam thẫm.
"Ô ô ô ô..." Tiếng gió như từ tinh không vọng về.
"Chát!" "Chát!" "Chát!" Từng tia sét lóe hôi quang và bạch quang từ trên không như dây leo lan đi, không rơi xuống ngay mà tụ lại trên không, hình thành các loại hình dạng, có tia hình thần thú nhưng đại đa số là quang nhân.
"Thần thú hình thiểm điện, nhân hình thiểm điện, âm phong này... Độ kiếp! Có người độ thiên kiếp! Trời ạ, vạn năm nay, sau cùng cũng có tu sĩ dẫn động thiên kiếp!"
Trong các tu sĩ ở ngoài cũng có tiền bối kiến thức bất phàm hiểu ra, không nén được mà ré lên như phát cuồng.
"Sao mà ngăn được?!" Ngụy Tác cũng nhợt nhạt mặt mày.
Vương Vô Nhất và Tô Thần Huyết, Bích Tỳ tông tông chủ cũng run lên, không phải vì sợ và vì lạnh.
Cả sơn cốc là một cơn mưa u lam sắc quang nhận.
Nhiệt độ trong sơn cốc giảm đến mức ngang với băng hàn pháp vực, Vương Vô Nhất và Tô Thần Huyết cơ hồ không lưu chuyển nổi chân nguyên và khí huyết.
Ngụy Tác vừa kích phát một pháp khí chuyên môn chống lại Cửu thiên âm phong nhưng chỉ mấy chục tích tắc là bị hủy.
Trừ Cửu thiên âm phong còn nhân hình và thú hình thiểm từ kiếp vân chui ra.
Số pháp bảo và pháp khí Ngụy Tác chuẩn bị chỉ còn hai mươi món, theo tình huống thông thường thì cấm chế quanh đó khó còn.
"A!"
Sơn cốc đột nhiên có vô số tiếng kêu hãi hùng.
"Cấm chế đó không chống nổi nữa!" Ngụy Tác biết tử đồng cổ điện của Hoang tộc đại năng sắp sập.
← Ch. 1158 | Ch. 1160 → |