← Ch.1275 | Ch.1277 → |
Hai luồng khí tức đều tuyệt thế, nhất là uy năng do độc giác ma vật diễn hóa như hỗn độn chi quang của nhất phương thiên địa vừa hóa sinh thời, tu vi hiện tại của Ngụy Tác không so được.
Độc giác ma vật dù nguyên khí tổn hao quá nửa thì vẫn còn chiến lực hơn xa phổ thông đế thiên.
"Keng!"
Nhưng tiên âm vang lên như tiếng đàn, tuyệt thế cường uy đó chưa giáng tới thì độc giác ma vật đã rú lên, thò tay bợ lấy tâm mạch.
"Phù!"
Tay nó hóa thành tro, rú vang văng đi.
Vòng đao do mấy chục khe nứt không gian hình thành cách Ngụy Tác không đầy mười trượng thì tan đi.
Mấy chục khe nứt lướt qua gã, gã đứng trên không mà không một khe nứt không gian nào xung kích trúng.
Quanh gã rực tử quang, như tử sắc thần thổ hóa sinh.
"Keng! Keng! Keng!..."
Bản thể Hoang tộc đại năng diễn hóa lam sắc và ô kim sắc thần quang tỏa liệm, trong tử quang mênh mông thì tự quấn lấy nhau, không quấn vào Ngụy Tác.
"Sao có thể thế được! Dù đại đế ở thời đại của ta cũng không thể diễn hóa được thời không lĩnh vực uy năng cỡ này!"
Bản thể Hoang tộc đại năng không thương tỏn nhiều nhưng run lên như lá trong gió, kêu to không dám tin.
Ngụy Tác một mình đấu với ba kinh thiên đại năng, tích tắc đó tới ha người trọng thương!
Hoang tộc thủy tổ cấp đại năng từ trận chiến Bắc Mang sáu, bảy vạn năm trước đã sánh với đế cấp nên hiểu Ngụy Tác vừa nhận được cảm ngộ của một đại đế đối với nguyên khí quy tắc.
Nhưng sao lại thế?
Dù được một đại đế truyền thừa, nhưng cảnh giới của y và độc giác ma vật thì không thể thảm bại như vậy.
Nên biết chân nguyên tu vi của độc giác ma vật hơn xa gã hiện giờ.
Ngụy Tác hiện tại diễn hóa thời không lĩnh vực, giảm đi cảm tri của họ khiến tốc độ thi pháp kém hơn gã, chỉ khi y ở đỉnh cao, còn ba cái đầu thì mới chống nổi.
"Tu đạo giới hiện không có ai siêu việt đại đế nhưng nhân vật như thế từng tồn tại."
Sắc mặt Ngụy Tác thập phần cổ quái, như kinh hỉ, lại như chấn kinh, như kính sợ, thở dài nhìn bản thể Hoang tộc đại năng đang run rẩy.
Như tiếng thần linh thở dài, lại như đại đạo chi âm, kinh nhân gấp Đại thừa pháp âm cả trăm lầm, hư không rủ xuống mười sáu kim sắc thiên long, trấn áp Hoang tộc đại năng.
"Xoạt!"
Hoang tộc đại năng văng đi không biế bao nhiêu trượng.
Ngụy Tác không dừng tay, vô số thái sơ chi quang hóa sinh trong mắt."Oành!" Một cái chuông đem theo vô số tinh quang hiện lên trên đầu Thích Già Lam, phong ấn y lại.
"A! Thiên địa tạo hóa, vô lượng kiếp, hủy diệt thần quang!"
Độc giác ma vật điên cuồng, huyết điện từ thất khiếu bắn ra thành những đường huyền ảo.
"Phù!"
Trán Ngụy Tác xuất hiện hắc sắc quang hoa, tựa hồ có hắc động hình thành tại mi tâm, lan khắp toàn thân.
"Choang!" "Choang!" "Choang!"...
Giao đấu cỡ này cả Linh Lung Thiên cũng không hiểu nổi, tay Ngụy Tác vạch lên đạo đạo thần quang, gạt đi thần uy từ bốn phương tám hướng đổ về, đỉnh đầu lại như có tiếng chuông ngân nga.
Gã tỏ vẻ cực kỳ ngưng trọng, uy năng huyền ảo và hắc động ở trán đối kháng nhau.
"Ngụy Tác!"
Hàn Vi Vi và bọn Cơ Nhã kinh hô, tình hình của gã không lành, hắc động không ngừng hút nguyên khí của gã mà khuếch đại, đã lan khắp trán gã, còn vươn đi tiếp.
"Vù!"
Độc giác ma vật bị thiên uy từ bốn phương tám hướng tràn về, thiểm điện quang ngân quật trúng khiến vai nó tan thành máu, nhưng nó càng cười vang.
Cạnh dó, Hoang tộc đại năng bản thể dừng lại trên hư không, hai tay rực ngân bạch sắc quang trụ giáng vào Ngụy Tác.
"Chát!"
Ngụy Tác càng ngưng trọng. Một viên ngân sắc quang tinh từ ngón tay gã bay ra, lơ lửng trên thi thể Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng.
Viên ngân sắc quang tinh xung kích tới, thi thể Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng không bị khoét thingr như trước mà dậy sóng rồi nứt toác.
Nguyên khí mạnh hơn liên miên đổ vào thể nội Ngụy Tác.
"Oành!" "Oành!" "Oành!"...
Nguyên khí dao động của gã như núi lửa phun trào.
"Oành!"
Khe nứt không gian ngoái xa vang lên vô số tiếng tinh phong gào rú, như có cự nhân ăn nhiều mà thổ ra, không chỉ phun hư không phong bạo tựa cháo nóng, thậm chí cả vẫn thạch bay ra.
"A!"
Bản thể Hoang tộc đại năng và độc giác ma vật cùng kêu lên hãi hùng.
Ngụy Tác không diễn hóa đủ uy năng trở ngăn cản hắc động xâm thực liền định đề thăng tu vi, xung kích Chân tiên ngũ trọng!
Không ai cản gã.
Tử quang hất ngân bạch sắc quang trụ của bản thể Hoang tộc đại năng sang bên thì nguyên khí của Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng đã bị Ngụy Tác hấp nạp sạch, thân thể gã như hóa thành hắc động.
"Choang!" "Choang!" "Choang!"...
Tiếng chuông trên đầu gã vang càng nhanh, thân thể chói lòa như vô số kim cương tụ lại.
Hắc động trên trán lan đi càng lúc càng chậm, bị áp chế hẳn.
Trong mấy tích tắc, hắc động như bóng đen bị thân thể Ngụy Tác cuốn vào!
"Chát!" "Chát!"...
Không chỉ là tinh thần nguyên khí, Ngụy Tác như hóa thành cái miệng nuốt tất cả, vẫn thạch trong mấy vạn dặm đều nát vụn, nguyên khí bị gã hút về thể nội.
"Trận chiến Bắc Mang kéo dài đến nay, xem ra thắng lợi sau cùng là bọn ta chứ không phải Hoang tộc."
Ngụy Tác lại lên tiếng, mắt ánh lên hai làn kim quang, hình thành hai sợi xích, xuyên độc giác ma vật từ ngực xuống tiểu phúc, giữ lại trên không!
"A!"
Độc giác ma vật kêu lên tuyệt vọng.
Kim quang chói lòa lan khắp toàn thân, thể nội chân nguyên và thần thức kịch liệt lưu động, định diễn hóa cường uy đối kháng, nhưng nguyên khí của nó càng chảy ra nhanh, bị Ngụy Tác luyện hóa.
"A"!
Hoang tộc đại năng bản thể không còn dũng khí, mặc kệ thiên uy mà bỏ chạy, đỉnh đầu rực lam sắc tinh quang, toan chạy vào hư không.
"Trấn!"
Ngụy Tác ngưng trọng, kêu to.
Hư không quanh bản thể Hoang tộc đại năng đột nhiên rủ xuống ba đạo quang hoa, ngưng thành ba khúc cổ hương.
"A!"
Ba khúc cổ hương mang uy áp khôn tả, bọn Vu thần nữ cơ hồ quỳ vái. Bản thể Hoang tộc đại năng rú vang, n lam sắc tinh quang không phát ra được mà bị ép về thể nội.
"Vù!"
Không dừng tay, mắt Ngụy Tác bắn ra hai tia kim quang, hai sợi xích từ hư không thò ra, xuyên qua Hoang tộc đại năng bản thể, giữ cứng lại.
Cảnh tượng thật khó hình dung, hai nhân vật kinh thiên bị xuyên cứng lại, thể nội nguyên khí cuồn cuộn tuôn ra, bị Ngụy Tác luyện hóa.
"Oành!" "Oành!"
Hư không lại nổ vang hai tiếng, hai quả chuông lớn hiện ra, trùm lên Hoang tộc đại năng bản thể và độc giác ma vật.
Tiếp đó, quanh Ngụy Tác liên tục rực thần quang, đối kháng thiên uy từ bốn phương tám hướng ép tới, từng mảng vũ trụ bị gã hất đi.
"Phu quân, chuyện gì thế nhỉ?"
Bọn Vu thần nữ quá chấn kinh, không nén được hỏi.
Không chỉ ba nhân vật kinh thiên đề bị gã đánh bại mà thiên uy từ bốn phương tám hướng cũng được gã đỡ gọn.
"Thông thiên cổ hương đích xác liên quan đến truyền thừa của Thông Thiên đại đế, truyền thừa này không phải thuật pháp mà là cảm ngộ về nguyên khí pháp tắc đích. Hỗn kim sắc tàn phiến... Viễn cổ đại năng để lại Hỗn nguyên định thiên, cảnh giới còn hơn Thông Thiên đại đế..." Ngụy Tác đáp.
Lòng gã cũng khó bình tĩnh.
Thành tựu của cổ nhân trước khi thiên địa tan vỡ hơn xa đại đế ở thời đại của gã.
Thanh Vũ đại đế cũng thấy gã muốn độ thiên kiếp chỉ có con đường nhục thân thành thánh, nhưng lúc này gã lại dựa vào truyền thừa của Thông Thiên đại đế và hỗn kim sắc tàn phiến.
"Chát!"
Lúc đó mục quang gã như lãnh điện bắn vào khe nứt hư không.
← Ch. 1275 | Ch. 1277 → |