← Ch.0240 | Ch.0242 → |
Năm ngày sau, Ngụy Tác sờ lồng ngực trơn láng, không một vết sẹo, thập phần mãn ý đứng dậy.
Bách thảo đơn không tính, một viên Âm dương long hổ đơn lấy được đúng là uy mãnh như long như hổ trong thể nội gã.
Tuy lần này thụ thương cực nặng, mất năm ngày mới liệu thương hoàn tất, nhưng Âm dương long hổ đơn phát huy công hiệu cường tráng khí huyết khiến gã còn mạnh mẽ hơn cả lúc trước khi thụ thương.
Khẽ mỉm cười vặn người, gã ra khỏi gian thạch thất.
Đến gian an trí Hàn Vi Vi, Cơ Nhã đang thi pháp cho sư muội, tình hình này khiến gã dù đầy nhu tình mật ý cũng không dám quấy nhiễu, hơi ngẩn ra rồi đến gian thạch thất nuôi dưỡng Phệ tâm trùng.
Ngụy Tác hớn hở, Phệ tâm trùng quả nhiên đã hoàn thành một lần lột xác, đang nằm trên đầu một con yêu thú hút lấy hút để.
Cảm giác kỹ, thể hình Phệ tâm trùng không to lên nhưng da nhăn nhúm đi nhiều, tựa hồ không kém gì Phệ tâm trùng trưởng lão.
Thoáng ngần ngừ, Ngụy Tác hạ lệnh cho Phệ tâm trùng, trực tiếp phát động thần thức xung kích.
Chát một tiếng, gã tỏ vẻ thống khổ, rồi bực bội mắng một câu gì đó.
Đoạn gã lật đi lật lại Phệ tâm trùng, tỏ vẻ thất vọng và không hiểu.
"Sao vậy?" Cơ Nhã đã hoàn thành thi pháp, ra khỏi thạch thất, thấy vậy thì không nén được lên tiếng hỏi.
"Kỳ quái." Ngụy Tác nhíu mày giải thích: "Phệ tâm trùng của ta đã đã hoàn thành một lần tiến giai. Ban nãy ta thử thần thức xung kích của nó, cũng ngang với trưởng lão Phệ tâm trùng bị ta giết khi xưa, tựa hồ nó đã tiến giai thành trưởng lão cấp. Để nuôi nó, ta đã đổ vào công thức tốn hơn nghìn hạ phẩm linh thạch, cộng số lượng yêu thú cực nhiều. Phệ tâm trùng trưởng lão đó tốn cả đời cũng hút được nhiều não tủy cao giai yêu thú như con của ta, theo lý thì nó tiến giai thành trưởng lão cấp nhanh chóng cũng dễ hiểu. Nhưng ta không nghĩ ra là Phệ tâm trùng tiến giai thành trưởng lão cấp sẽ có dị năng. Phệ tâm trùng trưởng lão bị ta giết, dị năng tiến giai là ăn mòn pháp khí của tu sĩ. Con Phệ tâm trùng này tựa hồ không có dị năng gì, ta cảm giác được thủ đoạn công kích của nó là thần thức xung kích và vòi hút, thật không sao hiểu được."
"Lẽ nào vì thúc trưởng thành nhanh quá?" Cơ Nhã thoáng nghĩ, "Yêu thú được nuôi và ở tự nhiên vốn có khác sai biệt."
Thấy Ngụy Tác buồn bực, Cơ Nhã an ủi: "Bất quá Phệ tâm trùng của huynh chủ yếu được nuôi bằng hút não tủy yêu thú, không khác gì với trong tự nhiên, có khi sẽ thật sự trở thành trưởng lão Phệ tâm trùng, chưa biết chừng lần tiến giai tới sẽ có dị năng."
"Xem ra để cẩn thận thì ít nên dùng Bồi yêu dịch." Nghe Cơ Nhã nói vậy, Ngụy Tác dễ chịu hơn, "Bất quá ở đây cũng không có nguyên liệu luyện chế Bồi yêu dịch, đành để nó hút não tủy yêu thú."
"Đúng rồi, lần trước giục huynh liệu thương, quên mất vật này." Cơ Nhã lấy từ nạp bảo nang ra một thứ đưa cho Ngụy Tác, "Vật này có thể hút khí huyết cùng chân nguyên của tu sĩ, là một món pháp bảo đặc biệt để đối địch hả? Muội dùng nó hút khí huyết của tu sĩ xõa tóc..."
"Sao ta lại quên nhỉ!" Ngụy Tác nhìn Thực huyết pháp đao do Cơ Nhã đưa tới, ngẩn ra rồi vỗ đùi. Qua mấy lần sử dụng Thực huyết pháp đao cho thấy hút khí huyết của một tu sĩ Chu thiên cảnh ngũ trọng thì uy năng huyết châu đã đạt đến uy lực linh cấp thượng giai.
Tu sĩ xõa tóc có tu vi Phân niệm cảnh tứ trọng. Hút khí huyết cùng chân nguyên của hắn, uy năng huyết châu ngưng thành sẽ đạt đến uy lực đạo giai pháp bảo?
Một món đạo giai pháp bảo! Đúng là trọng thương và mỹ sắc khiến gã lú lẫn, không chỉ quên Phệ tâm trùng, cả việc trọng yếu hơn cũng quên.
Liếc qua Thực huyết pháp đao, Ngụy Tác liền hớn hở ôm lấy Cơ Nhã, "Cơ Nhã, nàng đúng là thông minh, nào, để ta hôn nàng."
Hiện tại trong Thực huyết pháp đao, hồng quang hiện rõ ràng, đã thành công hút được khí huyết cùng chân nguyên của tu sĩ xõa tóc.
"Ngụy Tác." Cơ Nhã uốn người. Thấy nàng muốn nhưng lại từ chối, Ngụy Tác nóng bừng người, hai tay thò vào trong áo.
"Đừng, Ngụy Tác." Cơ Nhã giữ tay gã lại, đỏ mặt nhắc: "Huynh còn chưa xem xét tam sắc phi tàm trong tiên cổ đại, tam sắc phi tàm đều có uy lực bán linh giai, thu chúng lại thì chúng ta càng an toàn."
"Đúng rồi." Câu này nhắc nhở Ngụy Tác, gã liền nghiêm túc, "Ta có bí mật cho nàng biết."
"Bí mật gì?" Dáng vẻ gã khiến Cơ Nhã sững sờ.
Ngụy Tác không đáp mà móc từ nạp bảo nang ra Dưỡng quỷ quán đen xì.
"Ngụy Tác, đồ thấy sắc quên bạn! Được lắm!" Vừa ra, lục bào lão đầu liền ngoạc miệng mắng trong tai gã.
"Đây là?" Cơ Nhã kinh ngạc nhìn cái lọ.
"Đừng trốn nữa, ra làm quen đi." Ngụy Tác vỗ vỗ lên Dưỡng quỷ quán.
"Con bà nó chứ! Đồ hám gái!" Lục bào lão đầu từ trong cái lọ đen hiện ra, tỏ vẻ bất bình, mắng mãi.
"Khí linh!" Cơ Nhã ngây người, "Ngụy Tác, đây là thượng phẩm đạo khí?"
Lục bào lão tức thì ngượng ngùng hẳn.
Theo nhận thức của tu sĩ, chỉ có pháp bảo đạo giai thượng phẩm trở lên mới có khí linh. Tu sĩ nào ngưng được khí linh phụ trợ thì tuyệt đối không vô liêu đến mức tạo khí linh cho một món pháp bảo linh giai trở xuống. Dưỡng quỷ quán đích xác là đê giai pháp bảo thậm chi không đáng linh giai.
"Pháp bảo này bản thân chỉ là một món đê giai pháp bảo, lại đã phá tổn, hoàn toàn vô dụng, nhưng lão đầu lại là khí linh từ mấy vạn năm trước." Ngụy Tác nhìn lục bào lão đầu đang trợn tròng trắng, giải thích.
"Khí linh từ mấy vạn năm trước?" Cơ Nhã hiểu ngay giá trị của lục bào lão đầu, kinh hô, "Ngụy Tác, chả trách muội luôn thấy huynh không phải là phổ thông tu sĩ."
"Hừ!" Lục bào lão đầu hơi đắc ý, càng khinh miệt liếc Ngụy Tác, ra vẻ đồ không có kiến thức, không hiểu gì cả.
"Ngụy Tác", Cơ Nhã nhìn Ngụy Tác, trong mắt ánh lên cảm động và nhu tình mật ý khôn xiết, kiến thức của nàng đích xác cao hơn gã khi trước chỉ có tu vi Thần hải cảnh lưỡng trọng, hiểu rõ khí linh như lục bào lão đầu có giá trị gì, càng hiểu rõ người khác mà biết gã có khí linh như thế sẽ có hậu quả gì – nếu họ biết, e rằng mọi đỉnh cấp tông môn của tu đạo giới đều đến Chập Khí hải, lật tung mọi ngóc ngách ngay!
Ngụy Tác tiết lộ bí mật này chửng tỏ gã đã hoàn toàn tin tưởng nàng.
Ngụy Tác nhìn nàng, lòng dâng lên hào tình chỉ muốn bảo vệ nữ tu cả vẻ ngoài và tâm địa đều đẹp đẽ, không để nàng ấm ức gì nữa."Ba năm!" Mắt Ngụy Tác lóe lên, "Ba năm, dù huyết sát khí của Tử ma anh trên mình ta tan hết, chúng ta rời Chập Khí hải vị tất trăm phần trăm an toàn, quan trọng nhất là đề thăng tu vi bản thân."
"Nếu Hàn Vi Vi không chống nổi ba năm, chúng ta sẽ rời trước." Ngụy Tác nhìn lục bào lão đầu, "Cơ Nhã giỏi luyện đơn hơn ta nhiều, ngươi có thứ gì có lợi cho đề thăng thực lực, đừng giấu giếm."
"Phì!" Ngụy Tác đang dâng tràn hào tình chợt toát mồ hôi vì lục bào lão đầu không thèm nể mặt, trợn tròng trắng, "Các ngươi đều giấu giếm, sao ta phải vô tư."
"Bọn ta che giấu?" Cơ Nhã có phần hiếu kỳ.
"Khụ khụ!" Ngụy Tác ho khan.
"Sao vậy?" Cơ Nhã càng hiếu kỳ, hỏi gặng: "Giấu giếm gì?"
Ngụy Tác mặt dày: "Lão đầu này nói đã mấy vạn năm không được thấy song tu, trách chúng ta không cho lão xem song tu."
Cơ Nhã ngẩn ra, đỏ mặt đến tận mang tai.
"Đừng giỡ nữa." Ngụy Tác phê bình lục bào lão đầu, "Ngươi ngần ấy tuổi rồi còn con nít, đợi khi giúp ngươi ngưng thành hình thể, ngươi muốn làm gì chả được. Có cần ta giúp ngươi luyện hóa Tử ma anh không?"
"Được thôi." Nghe Ngụy Tác nói vậy, lục bào lão đầu hừ một tiếng, thỏa hiệp, "Ta sẽ cho nàng ta biết cách luyện chế vài loại cao giai đơn dược có lợi cho tu luyện."
"Vậy mới đúng." Ngụy Tác mãn ý gật đầu, "Ta sẽ giúp ngươi luyện hóa Tử ma anh, từ từ dồn âm nguyên cho ngươi."
"Không cần đâu, Ngụy Tác, việc đó muội lo được rồi." Cơ Nhã nghiêm túc nói với gã, "Huynh cứ bế quan tu luyện, nhanh chóng đề thăng tu vi. Có khí linh thế này giúp đỡ, đạo lữ song tu của muội sau này khẳng định sẽ thành một truyền kỳ đại tu sĩ trong tu đạo giới."
"Đạo lữ song tu của muội", Cơ Nhã nói thế khiến Ngụy Tác cảm giác nhu tình như nước, ôm nàng vào lòng.
"Không chịu nổi các ngươi." Lục bào lão đầu bực mình lẩm bẩm."Đừng lãng phí thời gian nữa, với tu vi hiện giờ của Ngụy Tác, mỗi ngày sẽ có hai lần thần thức mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, lúc đó thì mau tranh thủ thời gian song tu."
Nhất thiên lưỡng thứ?
Ngụy Tác chợt thấy Chập Khí hải thực quá khả ái.
Cơ Nhã ở trong lòng gã, mặt mũi nóng bừng.
← Ch. 0240 | Ch. 0242 → |