← Ch.0254 | Ch.0256 → |
Trên mặt biển mênh mông, một thanh sam lão giả và một hoàng sam thiếu niên cưỡi một phi độn pháp khí hình chiếc thảm sáng rực bạch sắc quang hoa thong thả lao đi.
Lão giả đầu tóc hoa râm, mặt chữ điền, tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng, còn hoàng sam thiếu niên tu vi chỉ Thần hải cảnh ngũ trọng.
Đột nhiên, một đạo lam quang xuất hiện trong thị tuyến, xẹt nhanh tới.
Nét mặt hai tu sĩ đều xuất hiện thần sắc kinh nghi.
Lam quang gần dần, là một phi độn pháp bảo hình lá liễu, có một trung niên tu sĩ mặt vàng và một tử y nữ tử mặt che sa mỏng, nữ tử còn ôm một nữ tu cũng che sa trên mặt.
Cảm giác được khí tức của trung niên tu sĩ mặt vàng, hai tu sĩ này đều lạnh buốt mặt mày dừng lại.
"Bọn mỗ không phải tu sĩ ở thành trì gần đây, lạc đường trong hải vực này." Thanh sam lão giả hành lễ, chuẩn bị lên tiếng thì trung niên tu sĩ đã vòng tay chào hỏi, "Không hiểu nơi này có thành trì nào? Ở phương vị nào?"
Nghe tu sĩ tu vi Phân niệm cảnh nói năng khách khí như thế, thanh sam lão giả và hoàng sam thiếu niên thầm thở phào, thanh sam lão giả đưa tay chỉ về phái sau lưng nói: "Tiền bối, gần đây nhất là Hải Tiên thành, theo hướng vãn bối chỉ, với tốc độ của tiền bối chỉ nửa ngày là đến."
"Hả? Trong cách thành trì gần Hải Tiên thành có việc gì quan trọng xảy ra gần đây không?" Tu sĩ mặt vàng nhìn về phía thanh sam lão giả chỉ, gật đầu đoạn hỏi.
"Việc quan trọng?" Thanh sam lão giả hơi sững lại, đáp: "Nếu coi là việc quan trọng thì là Hải Tiên thành Đông Trì tông lấy được một món linh cấp cao giai cổ bảo tại bờ Chập Khí hải."
"Linh cấp cao giai cổ bảo?" Tu sĩ mặt vàng và tử y nữ tử hơi ngẩn ra.
"Không sai, kinh ngạc nhất là cổ bảo đó cắm trên lưng tứ cấp trung giai yêu thú Tử thiết hải mã. Theo lý, uy lực của linh cấp cao giai pháp bảo đánh vào mình Tử thiết hải mã thì tuyệt đối sẽ xuyên thủng, nhưng không rõ vì sao mà cổ bảo có vẻ không được kích phát bình thường, chỉ cắm vào lưng Tử thiết hải mã chứ không giết nó." Thanh sam lão giả nói: "Vì thế mà Đông Trì tông xuất hiện một đại biến cố, đại đệ tử thân truyền Diệp Linh của Đông Trì tông tông chủ Lưu Thiên Mân đã ăn trộm bảo vật trốn khỏi tông môn, mấy hôm nay Đông Trì tông đang truy tìm, định lấy lại cổ bảo uy lực đạt đến linh cấp cao giai."
"À, đa tạ." Tu sĩ mặt vàng không nói thêm gì, gật đầu, điều khiển phi độn pháp bảo hình lá liễu lao về hướng Hải Tiên thành.
"Thật đáng tiếc."
Nhìn theo bóng tử y nữ tử trên phi độn pháp bảo thượng, thanh sam lão giả và hoàng sam thiếu niên đều tỏ vẻ tiếc nuối, thân hình và khí chất nàng ta đều tạo cho người ta cảm giác kinh diễm nhưng gương mặt dưới lớp sa mỏng lại rỗ chằng chịt.
"Lấy được linh cấp cao giai cổ bảo ở rìa Chập Khí hải, con bà nó chứ, chắc là bắn ra từ mộ đại tu sĩ."
Ra khỏi tầm mắt của thanh sam lão giả và hoàng sam thiếu niên, trung niên tu sĩ mặt vàng cất giọng của Ngụy Tác.
Trung niên tu sĩ và tử y nữ tử là gã và Cơ Nhã dùng dịch dung đơn cải biến dung mạo.
Lúc này hải vực trời quang mây tạnh, cách bờ Chập Khí hải cả vạn dặm.
Ngụy Tác ở trong Chập Khí hải mới hơn sáu trăm ngay, kể từ khi giết đệ tử Âm Thi tông đó, chưa đến hai năm.
Hóa ra hôm gã Ngụy Tác thành công đột phá đến tu vi Phân niệm cảnh nhất trọng, thấy vẫn còn hơn năm rưỡi nữa, còn có thể đột phá đến Phân niệm cảnh lưỡng trọng, nên vừa tu luyện vừa đi khắp nơi săn yêu thú, hái linh dược.
Dựa vào ba nhánh Diệt tiên đằng sinh trưởng kinh nhân, thực lực cao hơn cả lục cấp trung giai yêu thú, Ngụy Tác lại thành công dẫn dụ được một con lục cấp trung giai yêu thú Mị ảnh quái.
Mị ảnh quái là phong hệ yêu thú, lục bào lão đầu biết công thức có thể dùng yêu đơn của phong hệ yêu thú cỡ này luyện chế thành cao giai đơn dược, nguyên liệu phối hợp đã gom đủ.
Cơ Nhã tốn hơn mười ngày, thành công luyện chế được đơn dược, Ngụy Tác luyện hóa xong thì một việc không ngờ xảy ra.
Mùi máu tanh thoang thoảng cứ vấn vít gã đã tan biến vô ảnh vô tung.
Thật ra là tự nhiên tiêu tan, hay vì nguyên nhân khác, hoặc vì viên đơn dược, Ngụy Tác không biết, cũng không thể đi giết một đệ tử Âm Thi tông có Tử ma anh khác để xác nhận.
Muốn cứu trị Hàn Vi Vi, tất nhiên càng nhanh càng tốt, cộng thêm tu luyện ở ngoài vẫn tiện hơn ở trong Chập Khí hải cả trăm lần. Sau lúc hơn hở, Ngụy Tác đương nhiên rời Chập Khí hải ngay. Có điều vì Ngọc hư tử chu lấy được từ đại tông môn có tu sĩ Kim đơn kỳ nên sau khi rời Chập Khí hải thì gã không dám thi triển, chỉ điều khiển phi độn pháp bảo hình lá liễu lao đi.
Hơn một canh giờ sau, Ngụy Tác lướt về phía Hải Tiên thành, không thấy đất liền mà thấy bạch sắc quang mạc nối liền trời đất.
Thiên khung!
Dù tu sĩ nào nhìn thấy cũng sẽ tâm thần chấn động, bội phục thần thông của thượng cổ đại năng tạo ra Thiên khung.
Thiên khung bảo vệ Vân Linh đại lục này nối liền trời cao và biển khiến tu sĩ không cách nào tra xét phần đáy dưới biển có gì.
Dừng lại bên ngoài Thiên khung, vừa chấn động vừa kính ngưỡng thần tích từ thời thượng cổ để lại, Ngụy Tác điều khiển phi độn pháp bảo xuyên qua.
Bên kia Thiên khung vẫn là mặt biển mênh mông, nhưng tích tắc sau trong mắt bọn Ngụy Tác xuất hiện một điểm đen.
Điểm đen gần dần, càng lúc càng lớn, là một hải đảo còn lớn hơn Linh Nhạc thành.
Hải đảo này, từ chân lên đỉnh toàn là nhà cửa, không có chỗ trống.
Thih không quanh hòn đảo liên tục ánh lên độn quang do tu sĩ phi độn phát ra, rõ ràng thành trì này là Hải Tiên thành của Vân Linh đại lục, gần Chập Khí hải nhất.
Có điều nhìn đường bờ biển từ xa, khoảng nghìn dặn, bọn Ngụy Tác trước đây nhờ người trên "Chập khí thuyền" kể mà biết đến Hải Tiên thành nhưng không ngờ Hải Tiên thành hóa ra là tu sĩ chi thành xây dựng trên đảo.
Thúc nhanh phi độn pháp khí, không đầy nửa canh giờ sau, bọn Ngụy Tác chỉ còn cách Hải Tiên thành không đầy hai mươi dặm.
Hiện tại Ngụy Tác đã nhìn rõ diện mạo Hải Tiên thành.
Rìa đảo như bị nhân công đẽo gọt thành vách đá trơn láng cao năm sáu mươi trượng vây quanh đảo, có năm, sáu cảng khẩu và bến đò đậu đầy thuyền lớn nhỏ đủ cả.
Đỉnh Hải Tiên thành là một bức tượng tiên nữ bằng ngọc thạch cầm hồng sắc liên hoa, cao sáu bảy mươi trượng, diện mạo thập phần nhu mỹ, trông tuy không kinh diễm như Cơ Nhã nhưng cũng thuộc hàng tuyệt sắc.
Nhìn một chốc, Ngụy Tác thấy số lượng tu sĩ độn quang từ xa đến không ít, nhưng không trực tiếp bay vào thành mà dừng lại ở cảng đi bộ vào, tại mỗi cảng khẩu đều có cửa thành.
Cảnh tượng này khiến Ngụy Tác biết Hải Tiên thành có hạn chế cấm không, chỉ cho phép tu sĩ đi qua cảng và bến đò vào thành.
Gã không hề do dự, đáp xuống cảng gần nhất.
Chỗ bọn gã đáp xuống có một hôi bào trung niên nhân, tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng cưỡi một món pháp bảo trông như kim sắc trường thoa.
Ngụy Tác bám theo từ xa, thấy hôi bào trung niên đi vào cửa thành là có hai hoàng bào tu sĩ nghênh đón. Trung niên tu sĩ không nói gì thêm, nhanh nhẹn móc ra năm viên hạ phẩm linh thạch, đón lấy lam sắc ngọc phù do hai hoàng bào tu sĩ đưa cho, đi thẳng vào Hải Tiên thành.
Ngụy Tác bình tĩnh đi tới.
"Tiền bối." Cảm nhận được khí tức của Ngụy Tác, hai hoàng bào tu sĩ tu vi Thần hải cảnh tam trọng tỏ ra cung kính tột bậc hành lễ.
"Mỗ đi qua Hải Tiên thành, không hiểu gì về ngôi thành." Ngụy Tác không vòng vo, "Phiền hai vị giới thiệu quy củ của Hải Tiên thành."
"Tiền bối lần đầu đến Hải Tiên thành hả?" Hoàng bào tu sĩ gầy gò bên trái vội cung kính hồi đáp: "Quy củ của Hải Tiên thành cũng như thành trì khác, vào trong không được phi độn, không được tự tiện đấu pháp đánh người. Tại Hải Tiên nội thành, mỗi ngày cần giao nạp một viên hạ phẩm linh thạch, ngoại thành thì nửa viên. Mỗi tu sĩ vào Hải Tiên thành đều phải giao nạp năm viên hạ phẩm linh thạch đặt cọc để lấy thông hành linh phù."
"Nội thành và ngoại thành là sao? Mỗi ngày một viên hạ phẩm linh thạch? Phí dụng cao thế hả?" Ngụy Tác cùng Cơ Nhã thoáng kinh ngạc.
Tuy gia tài của gã hiện cực kỳ kinh nhân, nhưng phí dụng mỗi ngày một viên hạ phẩm linh thạch đối với tu sĩ tầm thường cũng kinh nhân không kém, tại tuyệt đại đa số thành trì của Thiên Huyền đại lục, nơi ở bình thường, mỗi tháng chỉ mất mấy viên linh thạch.
← Ch. 0254 | Ch. 0256 → |