Vay nóng Tinvay

Truyện:Thông Thiên Chi Lộ - Chương 0313

Thông Thiên Chi Lộ
Trọn bộ 1287 chương
Chương 0313: Nhân ma phù văn thần tướng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1287)

Siêu sale Lazada


Theo tiếng đấu pháp, thận trọng đi qua sơn cố có dấu tích đấu pháp và bạch cốt, xuất hiện trước mắt là một "khu rừng".

Trong rừng sừng sững không phải cây cối mà là những tòa thanh sắc thạch tháp đủ cỡ.

Thanh sắc thạch tháp này trông rất giống phật tháp, xá lợi tháp của phật môn tông môn, đều rất cao, bên ngoài toàn là phù điêu tường vân, bảo liên. Tòa nhỏ nhất cao bằng thân người, lớn cỡ bắp đùi, tòa lớn cao hơn mười trượng, đường kính hai người ôm, trông như cổ thụ ngất trời.

Ngụy Tác quét thần thức, cảm giác được thanh sắc thạch tháp tựa hồ không có gì khác lạ.

Hơi trù trừ một chốc, Ngụy Tác vung tay, phi kiếm cánh cửa tương cắt một toàn thạch tháp nhỏ làm đôi.

Phi kiếm cánh cửa của gã trông không giống phi kiếm nhưng vì có dung luyện một khối Tân thiên tinh kim lớn nên thật ra sắc hơn phi kiếm bình thường nhiều, cắt ngọn tháp như đậu hủ.

Bên trong ngọn tháp này quả nhiên đặc, là đá xanh bình thường, không có bất kỳ dị thường gì.

Trong sâu khu rừng tháp, nơi có tiếng đấu pháp đột nhiên vang lên tiếng đùng đục của vật đập xuống đất. :

Ngụy Tác nhìn Dương chi điểu, con chim rất có linh tính này hiểu ý, không đợi gã ra lệnh đã chủ động bay về phía có thanh âm phát ra. Ngụy Tác càng mãn ý vì vầng sáng chói của nó chợt biến mất, quang hoa thu liễm đến cực điểm.

Ngụy Tác vô thanh vô tức dồn thần thức đến mức cao nhất, theo sau Dương chi điểu.

...

Chính giữa tháp lâm sừng sững một tế đàn cực kỳ hùng vĩ.

Tế đàn vuông văn, rộng hơn hai trăm trượng, cao ước hơn hai mươi trượng, phía trước có một dãy bậc thang dẫn lên đỉnh.

Tế đàn có vẻ được chất bằng đá xanh thông thường nhưng được bao phủ trong một thanh sắc quang tráo.

Càng kinh nhân là đỉnh tế đàn đỉnh có một dải huyết hồng sắc quang diễm, huỳnh quang lấp lánh, thậm chí khiến người ta không cách nào nhìn thẳng, không rõ là vạt gì phát ra quang hoa chói lòa như thế.

Trên bãi đất trống trước tế đàn có hai tu sĩ mặc hắc sắc pháp bào.

Hai tu sĩ trẻ tuổi này đều chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặt mũi khác hẳn nhau, tu sĩ bên tay trái mặt hơi tròn, bên tay phải lại gầy gò, mõm nhọn tai choắt. Pháp y cả hai mặc lại giống hệt nhau, đều âm khí trầm trầm, thêu đầy phù văn hắc sắc khô lâu đầu, tu sĩ Vân Linh đại lục mà thấy là nhận ra chính thị pháp y đặc biệt của nội môn đệ tử Âm Thi tông: Hắc khô linh bào. Linh bào này chỉ nội môn đệ tử Âm Thi tông lập công mới được phát một món, là pháp y phòng ngự linh giai hạ phẩm.

Cạnh hai tu sĩ có tòa tháp đá cao hơn mười trượng cao vỡ thành năm, sáu mảnh.

Trên thanh sắc thạch tháp đổ gục còn rải rác từng khối thanh đồng sắc tinh kim dày cả thước, một mặt là quang hoa, một mặt đầy phù văn. Trừ tinh kim vỡ thì còn nửa hình người cũng bằng tinh kim này. Quanh đó còn mấy mảnh vỡ thanh đồng sắc đại phủ cùng mấy mảnh thủy tinh tinh thạch, và mấy thứ kỳ dị như vòng răng cưa.

Đáy tòa thanh sắc thạch tháp đã gãy không mịn, chắc vì nhân hình khôi lỗi bị đánh văng vào thanh sắc thạch tháp nên xô đổ.

"Không cần nhìn, chắc là phù văn tinh kim khôi lỗi của Tiểu thiên giới, tuy có thực lực Chu thiên cảnh ngũ trọng nhưng nguyên liệu luyện chế tinh kim khôi lỗi đều thập phần phổ thông. Tu đạo giới từ lâu đã có người nghiên cứu, tranh thủ xem trên tế đàn có bảo vật gì không."

Tu sĩ mặt tròn đi tới ngưng thần nhìn mọi thứ loạn xạ dưới đất, tu sĩ Âm Thi tông mõm nhọn tai choắt còn lại nói.

"Hóa ra Triệu sư huynh hiểu như thế về phù văn tinh kim khôi lỗi. Sư huynh nói đúng, hồng quang trên tế thập phần bất phàm, nếu là bảo vật lợi hại thì chúng ta phát rồi." Tu sĩ mặt tròn ngẩn người gật đầu, mục quang ánh lên nét hưng phấn.

"Nếu đúng là bảo vật, chúng ta có thể dừng lại đây, sau này quay lại báo." Đệ tử Âm Thi tông mõm nhọn gật đầu, " Tiểu thiên giới quá hung hiểm, đệ không muốn chết vô cớ tại đây."

Cả hai thập phần cẩn thận đi về phía tế đàn hùng vĩ.

Cả hai thập phần cẩn thận, phương thức dò đường không khác gì Ngụy Tác, tu sĩ mặt trò kích phát một đạo thuật pháp, phát ra âm hỏa xanh biếc bắn vào thanh sắc quang thấy không có trở ngại thì Triệu sư huynh mõm nhọn tai choắt mới tế xuất bạch cốt trường thương đâm vào quang tráo.

Thanh sắc quang tráo chỉ gợn lên như sóng nước, cũng như ban nãy thuật pháp bắn vào, bị bạch cốt trường thương đâm xuyên, không hề trở ngại.

Cảnh tượng này khiến hai đệ tử Âm Thi tông tu vi Chu thiên cảnh ngũ trọng tỏ vẻ hoan hỉ.

Hai người thận trọng đi vào thanh sắc quang mạc.

Thanh sắc quang mạc không hề ngăn được hai người, cả hai đi hơn mười bước theo dãy bậc thang thì phát sinh dị biến! Một thần ảnh cao bằng hai người thường, toàn thân lưu chuyển hồng sắc quang hoa từ đỉnh tế đàn nhảy xuống.

Thân ảnh cao bằng hai người, toàn thân lưu chuyển hồng sắc quang hoa là một tinh kim khôi lỗi đầy kỳ dị phù văn như gai xanh!

Bề ngoài tinh kim khôi lỗi đỏ rực nhưng cầm một cây trường thương cỡ ba trượng, ngoại giáp lởm chởm gai, trông thập phần đáng sợ.

"Thiên đô minh hỏa!"

Hai tu sĩ Âm Thi tông biến hẳn sắc mặt, đệ tử mặt tròn không có chủ kiến rất có phong phạm của Hàn Vi Vi, vừa thi phóng thuật pháp vừa giậm chân nói ta tên của thuật pháp.

Hai hỏa trụ màu lục đậm như cự mãng lao vào tinh kim khôi lỗi.

Đồng thời, đệ tử Âm Thi tông mõm nhọn tai choắt cũng vòng tay, bạch cốt trường thương lơ lửng trước mặt rực bạch quang đâm vào tinh kim khôi lỗi.

Hai đệ tử Âm Thi tông cho rằng phù văn tinh kim khôi lỗi cũng như lúc trước, khẳng định bị đánh lùi.

Hai đệ tử Âm Thi tông không tin nổi vì hỏa trụ uy thế bất phàm chạm vào hồng sắc quang hoa của phù văn tinh kim khôi lỗi thì tiêu tan vô ảnh vô tung, căn không ảnh hưởng gì.

Cách. Bạch cốt trường thương với tốc độ kinh nhân đâm vào mặt tinh kim khôi lỗi. Tinh kim khôi lỗi hơi lắc lư nhưng vẫn lao tới ầm ầm, trường thương chếch lên, tu sĩ Âm Thi tông mõm nhọn tai choắt chưa kịp phản ứng, không kịp cả kêu thảm thì đã bị xuyên ngực, rồi như con tôm bị xiên trên que nướng, ném lên tế đàn.

Pháp y uy năng phòng ngự linh cấp đê giai không ngăn nổi thanh trường thương!

Ngực bị trường thương đâm thủng, cơ hồ cắt y làm đôi, tu sĩ Âm Thi tông này mất mạng lập tức.

"A!"

Tu sĩ mặt tròn thấy thế thì thiếu chút nữa dựng tóc gáy, nào còn dám phát pháp khí, thi triển bừa một đạo thuật pháp rồi cắm cổ bỏ chạy.

"Bốp!"

Độn tốc của y hoàn toàn không cách nào so được với tinh kim khôi lỗi mình đầy gai nhọn xích hồng sắc, mới ra khỏi thanh sắc quang tráo thì một thanh trường thương đã từ phía sau cắm vào ngươi, mắt y mới kịp ánh lên thần sắc tuyệt vọng rồi cũng như tu sĩ trước, bị trường thương đâm xuyên, ném vào tế đàn.

Giết tu sĩ này rồi, tinh kim khôi lỗi có cặp mắt trống rỗng lóe hồng quang, hoàn toàn không có tình cảm lại lắc mình quay về đỉnh tế đàn. Trên đó đỏ rực một màu nên không nhận ra tinh kim khôi lỗi ở đâu, trên đó có cảnh tượng gì.

"Không ngờ Vân Giới tông, còn luyện chế nhân ma thần tướng!"

Lúc này Ngụy Tác ẩn sau một thạch tháp cách tế đàn hơn hai trăm trượng, hoàn hoàn chỉnh chỉnh nhìn rõ quá trình hai tu sĩ Âm Thi tông bị giết.

"Nhân ma thần tướng này có bố trí nhân ma pháp trận, kỳ công hiệu như Nhân ma tinh. Thuật pháp thông thường với nó là vô hiệu, thực lực tương đương với tu sĩ Phân niệm cảnh lưỡng trọng, phi kiếm của ngươi có thể dễ dàng đối phó nhân ma thần tướng."

Nghe lục bào lão đầu bảo, Ngụy Tác bình tĩnh đi ra khỏi thạch tháp, lướt về phía tế đàn nhưng đột nhiên biến sắc, lướt nhanh ra phía sau.

Thân ảnh gã vừa tan biến thì trong khi rừng tháp hắc quang lại từ mé trái vị trí gã vừa đứg lướt tới, dừng lại trước tế đàn.

Hắc sắc thân ảnh lại là một nữ tu da trắng như tuyết, quyến rũ tột bậc


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1287)