← Ch.0409 | Ch.0411 → |
Buổi trưa, truyền tống pháp trận lóe linh quang, Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi, Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân lần lượt ra khỏi truyền tống pháp của Linh Nhạc thành.
Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân vẫn ăn vận như trước, Hàn Vi Vi mặc ngân sắc pháp y màNgụy Tác luyện chế cho, Cơ Nhã mặc tử sắc cung trang, cả hai đều dùng lớp sa mỏng ngăn cản được thần thức tra xét.
Ngụy Tác mặc một tấm thanh bố pháp y ngoài Thanh minh pháp y, dùng dịch dung đan hóa trang thành một trung niên đại hán, trống như tán tu mạt rệp.
Ra khỏi pháp trận, gã tỏ vẻ không yên tâm, còn dặn dò Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân mấy câu. Cả hai vỗ ngực đảm bảo sẽ hoàn thành.
Ngụy Tác lại sang một truyền tống pháp trận khác, giao nạp linh thạch phí dụng rồi linh quang lóe sáng, tan biến trong truyền tống pháp trận.
Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân, Cơ Nhã và Hàn Vi Vi, đều tách ra, thong thả đến Trân Bảo các.
Lúc đó tuyệt đại đa số tu sĩ chuẩn bị xuất thành kiếm linh thạch, thông thường tu sĩ đều chuẩn bị đan dược hoặc pháp khí, cũng là lúc Trân Bảo các và các tiệm của Linh Nhạc thành làm ăn tốt nhất.
Nhưng lúc sinh ý thưa thớt, tiệm số một số hai trong thành như Trân Bảo các cũng chỉ có năm, sáu đệ tử phụ trách tiếp đãi, lúc này trong đại sảnh Trân Bảo các có mười đệ tử đang bận rộn, trong sảnh có mười lăm, mười sáu tu sĩ đang mua bán.
Chân Sùng Minh vào đại sảnh Trân Bảo các, cơ hồ mới qua ngưỡng cửa thì dã kêu rống lên, "Chưởng quỹ đâu, chưởng quỹ đâu?"
"Ai? Vào đây mà còn nghênh ngang như vậy."
Mọi điếm viên và tu sĩ Trân Bảo các đều quay lại.
Chân Sùng Minh lại bực bội kêu lên, "Ngẩn ra cái gì, chút sinh ý này làm làm gì, mau gọi chưởng quỹ ra cho ta."
Điếm viên Trân Bảo các thấy rõ Chân Sùng Minh thì không dám tỏ vẻ không vui, một người cò bước lên hành lễ, chào hỏi, "Xin hỏi tiền bối muốn mua gì? Vật bình thường thì bọn tại hạ có thể quyết, không cần phiền đến chưởng quỹ." Chân Sùng Minh là tu sĩ Phân niệm cảnh, hắc sắc pháp y cũng là linh giai trung phẩm pháp y, xem ra rất có lai lịch.
Nhưng trong tiệm còn hai tu sĩ cũng là tu sĩ Phân niệm cảnh nhất trọng, tại thành trì như Linh Nhạc thành thì tu sĩ Phân niệm cảnh là cấp có thể tung hoành, như Ngụy Tác khi trước còn ở trong thành, thấy một tu sĩ Phân niệm cảnh là phải cực kỳ cung kính. Hai tu sĩ này nhướng mày, hừ lạnh, "Thế nào, tiểu sinh ý không phải sinh ý hả, vị đạo hữu này, việc gì cũng phải có thứ tự trước sau."
"Thứ tự trước sau cái rắm chó gì, quyền đầu của ai to hơn thì người ấy đến trước." Chân Sùng Minh nhướng đôi mày rậm, cầm hai món linh giai thượng phẩm pháp bảo, một phòng ngự một tiến công mà Ngụy Tác cho ra, tỏ vẻ hung thần ác sát: "Nếu các ngươi thấy quyền đầu to hơn, pháp bảo tốt hơn ta thì ta để các ngươi đến trước, nếu không thì im miệng, đừng để sau này khó nhìn mặt nhau ở ngoài."
"Linh giai thượng phẩm pháp bảo?!"
Đại đa số tu sĩ trong tiệm đều có kiến thức, có người chợt khẽ kinh hô, hai tu sĩ Phân niệm cảnh nhất trọng hơi biến sắc, không dám nói gì thêm. Tu sĩ Phân niệm cảnh có một món linh giai pháp bảo đã là không tệ, như Chân Sùng Minh có một món pháp bảo phòng ngự linh giai thượng phẩm và một món pháp bảo tiến công linh giai thượng phẩm, đối phó hai Phân niệm cảnh nhất trọng tu sĩ cũng không thành vấn đề.
"Ta không mua mà đến bán." Thấy những người khác không nói gì, Chân Sùng Minh hầm hừ, "Các ngươi nói lắm thế, chắc muốn xem ta có thứ gì mới vào gọi chưởng quỹ hả? Vậy ta cho các ngươi xem." Y vỗ lên nạp bảo nang lấy ra một thi thể yêu thú cao gấp mấy thân người.
Yêu thú này có một cái đầu kỳ lân, trên đầu có hai cái chân tròn xoe, thân thể lớn hơn thùng nước mọc ra bốn ngọn trảo. Lục cấp cao giai yêu thú này, vảy trên mình đều màu xanh trắng trong suốt, trông như dùng ngọc thạch điêu khắc thành. Ngay cả hai con mắt thô lố cũng như ngọc thạch. Nếu yêu thú này bất động thì cảm giác tạo cho người ta là một con rồng bằng ngọc.
Khí thế cao giai yêu thú đặc hữu từ mình cự hình yêu thú dấy lên.
"Đây là... Ngọc cốt yêu long!"
"Lục cấp cao giai yêu thú!"
"Nguyên liệu của yêu thú này tệ nhất cũng có thể luyện chế được linh giai thượng phẩm pháp bảo, thậm chí là đạo giai pháp bảo!"
Thi thể yêu thú vừa được lấy ra, tu sĩ tại trường đều triệt để biến sắc, mấy điếm viên và đê giai tu sĩ thậm chí sợ hãi lùi lại mấy bước.
"Thế nào, không đủ để mời chưởng quỹ ra hả?" Chân Sùng Minh hừ lạnh.
"Tiền bối đợi một chút, vãn bối sẽ mời chưởng quỹ ra." Chân Sùng Minh hừ lạnh, một điếm viên nói xong, chạy nhanh vào trong.
Chân Sùng Minh không thu Ngọc cốt yêu long thi thể chiếm mất gần nửa đại sảnh, nghênh ngang đứng cạnh nó chờ đợi.
"Đây là yêu thú gì... đáng sợ quá!"
"Yêu thú này long hình, chết rồi còn khí thế này, ít nhất cũng lục cấp trung giai trở lên!"
Ngọc cốt yêu long quá bắt mắt, cơ hồ mỗi tu sĩ đi qua Trân Bảo các đều chú ý đến, càng lâu thì tu sĩ đổ về Trân Bảo các xem náo nhiệt càng nhiều.
"Ngọc cốt yêu long! Quả chân là Ngọc cốt yêu long thành niên!"
Thoáng sau một trung niên bạch sam tu sĩ đi nhanh ra, tu sĩ này mặt mũi gầy gò, mắt hơi lõm vào, trông có vẻ rất có tâm kế. Thấy Ngọc cốt yêu long trong đại sảnh, trung niên bạch sam tu sĩ giật mình rồi ôm quyền chào Chân Sùng Minh, "Tại hạ Dư Phong Bình, chưởng quỹ ở đây, vị đạo hữu này xưng hô? Thế nào? Định bán Ngọc cốt yêu long cho bản các?"
"Tại hạ họ Chân." Chân Sùng Minh nghênh ngang nhìn trung niên bạch sam tu sĩ nói to: "Trân Bảo các chưởng quỹ không phải Cơ Nhã hả? Mỗ nghe nói Cơ chưởng quỹ là đại mỹ nổi danh nên mới dến đây bán đồ. Sao lại biến thành nam nhân?"
Lúc đó số tu sĩ tụ tập tại Trân Bảo các xem náo nhiệt đã tới hơn trăm người, còn nhiều tu sĩ nữa đang đổ tới góp vui, lục cấp cao giai yêu thú tương đương với Kim đan kỳ đại tu sĩ, đối với tuyệt đại đa số tu sĩ thì cả đời khó gặp. Chân Sùng Minh nói vậy, nhiều tu sĩ bật cười, có người không nén được lên tiếng: "Huynh đệ, muộn rồi, lấy được yêu thú này quá muộn, Cơ Nhã đã lấy người ta rồi."
"Cái gì? Cơ Nhã đã gả cho người ta? Lại không đợi ta." Chân Sùng Minh làm như thật, trợn tròn mắt kêu lên.
"Vị đạo hữu này, đại chưởng quỹ từ ba năm trước đã gả cho Đông Dao thắng địa." Trung niên bạch sam tu sĩ liếc Chân Sùng Minh, theo y chắc Chân Sùng Minh là kẻ ngốc điển hình.
"Con bà nó chứ, Cơ Nhã cũng không gặp thì chán chết." Chân Sùng Minh tỏ ra cực buồn, tựa hồ không muốn làm sinh ý nữa, định thu Ngọc cốt yêu long lại.
"Nếu đạo hữu muốn gặp Cơ Nhã chưởng quỹ, tại hạ có thể sắp xếp." Trung niên bạch sam tu sĩ mục quang hơi lóe lên, đi lên hai bước, "Ngọc cốt yêu long này, bản các sẽ đưa ra giá khiến đạo hữu mãn ý."
Chân Sùng Minh hưng phấn hẳn, "Vậy hả, thật chứ?"
"Đương nhiên, chỉ cần đạo hữu ở lại bản các mấy ngày thì có thể sắp xếp." Trung niên bạch sam tu sĩ bình tĩnh như thường gật đầu, thật ra thầm cười lạnh, lúc đó sẽ đưa ngươi xuống suối vàng gặp Cơ Nhã.
"Được!" Chân Sùng Minh vỗ đùi, "Ngọc cốt yêu long này đáng giá bao nhiêu linh thạch?"
"Năm mươi vạn hạ phẩm linh thạch, thế nào?" Trung niên bạch sam tu sĩ bình tĩnh như thường ra giá. Thông thường, Ngọc cốt yêu long e không đạt mức này nhưng lúc này trong mắt trung niên bạch sam tu sĩ, Chân Sùng Minh không khác gì người chết, che thêm linh thạch cũng chỉ như gửi vài ngày là thu lại.
"Nhiều quá! Xem ra Trân Bảo các quyết mua được yêu thú này!"
"Cũng đúng, nếu dùng yêu thú này luyện chế được đạo giai pháp bảo, mở phách mại hội thì không biết sẽ thu hút bao nhiêu cao giai tu sĩ..."
Cái giá được đưa ra, mọi tu sĩ bàn luận nhi nhao.
"Năm mươi vạn hạ phẩm linh thạch, thành giao." Chân Sùng Minh có vẻ mãn ý gật đầu, "Dư chưởng quỹ trả giá cũng khá, mỗ còn vật nữa cần bán."
"Hả? Còn gì nữa?" Trung niên bạch sam tu sĩ sáng mắt lên.
← Ch. 0409 | Ch. 0411 → |