← Ch.0639 | Ch.0641 → |
"Bích diễm cưu!"
Hàn Thiên Mặc kêu lên, cơ hồ tuyệt đại đa số tu sĩ Bắc Linh thành mặt cắt không còn hột máu.
Pháp thuẫn và nhiều linh quang quang tráo sáng lên, Bắc Linh thành ít nhất cũng hiện rõ hơn vạn pháp thuẫn và hơn vạn cá linh quang quang tráo.
"Chát!" "Chát!" "Chát!" "Chát!"... :
Tiếng nổ vang lên liên hồi, mười mấy con Địa tê thú xông vào bị Trần An Viễn dẫn mười mấy toán tu sĩ đẩy lui, hắc sắc giáp xác tứ tan, những con phía sau cũng bị chặn lại.
"A!"
Mười mấy toán tu sĩ xông ra, tu sĩ trên thành vẫn giết chóc Kim xác trùng và Thiên lôi kiêu không ngừng xông tới, với thuật pháp và uy năng pháp bảo bắn ra thì có mấy tu sĩ bị quang hoa ngộ sát.
"Cẩn thận!"
Cùng lúc, ở phía chính nam, Độc tiễn hoan như thủy triều đen ngòm tràn tới.
Cơ hồ toàn bộ tử sắc tinh cầu trong vòng mấy chục dặm ngoài tường Bắc Linh thành đã nổ tung, cấm chế bên dưới gần như tổn hại hết, nhưng hố sâu phun ra hỏa trụ xung thiên đã chất đầy yêu thú, tắt ngóm. Một dải mấy chục dặm này không còn tác dụng ngăn yêu thú nữa.
Thiên địa gần như lặng ngắt, ngay cả tiếng nổ khi thuật pháp và uy năng pháp bảo xung kích Địa tê thú thân cũng tan biến. Thời gian như ngưng trệ, thiên địa chỉ còn lại tiếng Độc tiễn hoan giẫm xoàn xoạt lên đệm thịt.
Gió tanh phả tới, lại một hàng đem nhánh do ngũ cấp đê giai Độc tiễn hoan hình thành xuất hiện trong tầm mắt.
Độc tiễn hoan này chỉ cỡ con chuột, trông như nhím biến dị nhưng lớp gai đen trên lưng có ba cái dài hẳn lên, hắc quang liễu nhiễu. Hắc quang nối nhau, tạo ra áp lực.
"Oành!" "Oành!" "Oành!"
Một ngọn lửa tím từ Bắc Linh thành bốc lên, nổ tung giữa đàn Độc tiễn hoan.
Mọi máy ném đá trong thành đã điều chỉnh phương vị, công kích Độc tiễn hoan.
Vô số Độc tiễn hoan bị uy năng thổi bay, như mưa rơi xuống.
Độc tiễn hoan phía sau vẫn tràn tới.
Màu đen nối nhau, số lượng Độc tiễn hoan không chỉ ba, bốn vạn con, ít nhất cũng phải sáu, bảy vạn.
"Dừng mọi pháp phù và pháp khí công kích, toàn bộ nghe lệnh của mỗ!" Hàn Thiên Mặc lại quát to.
Được Lý Hàn Lâm chi đạo, tường thành chính nam có đến hơn bốn nghìn tu sĩ, chia thành bốn lớp, cũng run lên.
"Chư vị đạo hữu yên tâm, bọn mỗ sẽ xuất thành chặn Bích diễm cưu, các vị nghe lệnh Hàn đạo hữu ngăn cản Độc tiễn hoan là được!" Cùng lúc, giọng nói băng lãnh uy nghiêm vang khắp toàn thành.
Hàn Thiên Mặc hơi nín thở, mục quang nhìn vào Ngụy Tác.
Vì gã vừa lên tiếng.
"Họ sẽ xuất thành ngăn cản Bích diễm cưu! Kim đơn đại tu sĩ sẽ xuất thành ngăn cản Bích diễm cưu!" Tuyệt đại đa số tu sĩ Bắc Linh thành run lên vì tưởng rằng dù chặn được Độc tiễn hoan cũng không ngăn được Bích diễm cưu. Ngụy Tác nói thế thì sĩ khí dâng cao.
Ngụy Tác vừa lên tiếng thì đạo đạo quang hoa kinh nhân từ chỗ bọn Cơ Nhã bắn ra, quét sạch yêu thú đến gần, ngay cả Địa tê thú khổng lồ cũng không chống nổi.
Đây là Cơ Nhã và bọn Kỳ Long Sơn đến cùng Ngụy Tác hội hợp, thuận tiện kích sát yêu thú.
"Hàn đạo hữu, chốc nữa bọn mỗ ra giết yêu thú, nhỡ may không thể ngăn được Bích diễm cưu thì chưa biết chừng Bắc Linh thành sẽ bị phá, không mong gì chống chọi nổi nửa canh giờ trở lên." Thấy Cơ Nhã, Nam Cung Vũ Tinh, Kỳ Long Sơn và Thanh Bình đến, Ngụy Tác mục quang lóe lên, trực tiếp tế xuất tam túc hoàng ngọc đại đỉnh. Gã không thể cẩn thận được nữa, bởi đang vô cùng chấn động, không phải vì số lượng kinh nhân Độc tiễn hoan và Bích diễm cưu, mà vì mục lực của gã hơn xa tu sĩ thông thường, thấy được những thứ từ rất xa.
Gã nhìn thấy trong thú triều xuất hiện Lang đầu biên bức và Thực hỏa bảo thạch tích.
Lang đầu biên bức và Thực hỏa bảo thạch tích không lạ lùng gì với gã, gã từng dùng vỏ của Thực hỏa bảo thạch tích luyện chế một bộ hồng bảo thạch pháp thuẫn. Phẩm giai của chúng cũng không cao, Lang đầu biên bức là tứ cấp đê giai yêu thú, Thực hỏa bảo thạch tích tứ cấp trung giai. Không tính yêu thú khác, chỉ so với Độc tiễn hoan đang áp sát, bình thường mà giao đấu thì hai loại này, cùng số lượng như nhau, tất bị Độc tiễn hoan đánh cho tơi tả.
Nhưng hai loại yêu thú này, đối với Ngụy Tác lại có ý nghĩa khác.
Chúng không có độn tốc quá nhanh, chậm hơn nhiều Thiên lôi kiêu, Kim xác trùng, Độc tiễn hoan.
Nếu từ vết nứt Thiên khung bọn Ngụy Tác gặp trên đường tràn vào thì Lang đầu biên bức và Thực hỏa bảo thạch tích không thể kịp đến đây vào lúc này.
Nhưng hai loại yêu thú này chỉ chậm hơn Thiên lôi kiêu khoảng nghìn dặm, Độc tiễn hoan lại từ phía bắc đổ tới, số lượng yêu thú sau chúng cũng nhiều hơn từ các phía khác, chứng minh Thiên khung phía bắc Bắc Linh thành đã nứt một vết nữa!
Không phải ba vết nứt mà ít nhất cũng bốn vết!
Vết nứt Thiên khung ở đây so với ở Thiên Sơ thành thì gần Bắc Linh thành hơn, theo thời gian Lang đầu biên bức và Độc tiễn hoan đổ tới thì chỉ cách Bắc Linh thành tám, chín nghìn dặm, chỉ là vết này nứt muộn hơn vết ở Thiên Sơ thành một chút.
Liên tục bốn vết, Thiên khung liên tục nứt ra!
Dù chỉ nứt bốn vết, đại tông môn như Bắc Minh tông và U Minh cung dốc hết cao giai tu sĩ cũng không thể phong ấn vết nứt trong thời gian ngắn, thậm chí còn có cao giai tu sĩ mất mạng, thú triều chưa biết chừng còn tiếp diễn trong mấy tháng. Hoặc không chỉ bốn vết nứt mà tới mười mấy vết trở lên, thậm chí cả Thiên khung của Thiên Huyền đại lục bắc bộ đều nứt thì toàn bộ Thiên Huyền đại lục sẽ sa vào thú triều kéo dài không biết bao nhiêu năm! Tu đạo giới sẽ thật sự đến ngày tàn!
Đối với Ngụy Tác, lựa chọn duy nhất là giữ vững nửa canh giờ, rồi qua truyền tống pháp trận, sang Vân Linh đại lục.
"Bộ pháp bảo này tạm cho các hạ mượn để giữ an toàn." Tuy còn chấn động, tế xuất tam túc hoàng ngọc đại đỉnh đoạn Ngụy Tác lấy Minh nguyệt lôi châu của Huyền Vũ chân nhân ra đưa cho Hàn Thiên Mặc. Minh nguyệt lôi châu không thể sử dụng khi di động, nhưng có thể bố trận ở khu vực cố định, uy năng bán huyền giai, Hàn Thiên Mặc tuy không đủ kích phát toàn bộ uy năng, nhưng không bị yêu thú thất cấp trở lên tấn công thì giữ an toàn không thành vấn đề.
"Chuyện đó..." Ngụy Tác đưa huyền giai pháp bảo ra, Hàn Thiên Mặc cảm giác được bộ pháp bảo này thập phần kinh nhân. Nhưng y chưa kịp nói gì thì tam túc hoàng ngọc đại đỉnh đã hóa thành hoàng sắc lưu quang, bắn tới đón Cơ Nhã và bọn Kỳ Long Sơn rồi trong tiếng kinh hô kinh thiên động địa, lao vào thủy triều Độc tiễn hoan.
Một nghìn trượng... Tám trăm trượng... Bảy trăm trượng...
Cách thủy triều của Độc tiễn hoan hình thành ước bảy trăm trượng thời, mọi tu sĩ Bắc Linh thấy bên ngoài hoàng sắc lưu quang đột nhiên hiển hiện một ngũ sắc hà quang quang tráo.
Rồi bạch sắc băng vụ bao lấy ngũ sắc hà quang quang tráo. Vô số thanh sắc cương phong như lưỡi dao từ bạch sắc băng vụ bắn đi bốn phương tám hướng.
Còn cách năm trăm trượng, đạo đạo ám kim sắc kiếm khí và quang hoa cũng từ bạch sắc băng vụ không ngừng bắn vào Độc tiễn hoan.
"Oành!"
Tiếng kinh hô kinh thiên động vang lên.
"Thần thông của Kim đơn đại tu sĩ..."
"Uy năng quá đáng sợ!"
Tuyệt đại đa số tu sĩ nín thở vì từng đàn Độc tiễn hoan hóa thành tro bay đi.
Chỉ chừng hai phần mười Độc tiễn hoan thoát khỏi quang hoa bắn ra từ bạch sắc băng vụ.
"Hàn đạo hữu, bọn mỗ chặn Bích diễm cưu, chỗ này giao cho đạo hữu!"
Thoáng sau, bạch sắc băng vụ vang lên tiếng nói rồi lướt sang mé trái, nơi có lục sắc yêu vân xô đến.
Vô số tiếng yêu thú gáy vang thiên địa.
"Vù!"
Bạch sắc băng vụ vừa đến trước lục sắc yêu vân tựa hồ định đâm thủng Bắc Linh thành thì trong lục sắc yêu vân vang lên tiếng tanh tách như tên bay, vô số lục sắc diễm quang trút xuống.
Thanh sắc cương phong và bạch sắc băng đoàn quanh tam túc hoàng ngọc đại đỉnh tan vỡ, vô số cương phong và lục sắc diễm quang tràn ngập thinh không.
Nhưng diễm quang của tam túc hoàng ngọc đại đỉnh hình thành một đạo hồng lưu, như quang trụ quét qua, cắt đôi lục sắc yêu vân.
Vô số thi thể yêu thú như quạ đen khổng lồ, toàn thân lục quang lấp lánh rơi xuống.
"Chát! Chát! Chát!..."
Cùng lúc, chính nam Bắc Linh thành, vô số hắc quang phá tan hơn trăm pháp thuẫn, lớp băng bao lấy tường thành cũng thủng lỗ chỗ như tổ ong.
Ít nhất mấy chục tu sĩ bị đòn tấn công của Độc tiễn hoan như nước triều khiến cho tóe máu văng ngược.
"Dừng đã!... Được! Phóng!"
Hàn Thiên Mặc không hạ lệnh, đợi khi Độc tiễn hoan cơ hồ bò đầy tường thành mới gầm lên.
"Oành!"
Gần nghìn tu sĩ ở hàng đầu đang run rẩy, đồng thời xuất thủ, pháp khí cùng thuật pháp đồng thời kích phát. Các màu quang hoa đan thành dòng khó tưởng tượng nổi. Trong vòng trăm trượng trước tường thành, Độc tiễn hoan cơ hồ bị chấn nát bay tứ tán."A!" Tu sĩ Bắc Linh thành cùng hoan hô rền trời.
Cùng lúc, bọn Ngụy Tác ở trong tam túc hoàng ngọc đại đỉnh, nhờ vào độn tốc mà bay vòng quanh Bích diễm cưu, đồng thời với tốc độ nhanh nhất kích phát thuật pháp và pháp bảo.
Có kinh nghiệm xuyên việt thú triều nên Bích diễm cưu không uy hiếp được gì bọn Ngụy Tác, bọn gã chỉ cố gắng giết được càng nhiều càng tốt.
"À!"
Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, Thủy Linh Nhi, Kỳ Long Sơn, Thanh Bình đồng thời biến sắc, mục quang nhìn vào lục sắc yêu vân.
"Việc gì hả?... Phệ linh thú!" Thần thức Nam Cung Vũ Tinh và Hàn Vi Vi không bằng bọn Ngụy Tác, thấy bọn gã khác thường thì nhìn theo, tức thì nhợt mặt mày kinh hô!
Trong lục sắc yêu vân có yêu thú to hơn Bích diễm cưu, thoạt ẩn thoạt hiện, cảm giác như cá sấu nhưng đứng thẳng, đầu chiếm mất nửa thân thể, cực kỳ hung hãn.
Phệ linh thú!
Yêu thú này là thượng cổ hung thú Phệ linh thú hiếm có mà bọn Ngụy Tác đã thấy!
Lúc bọn gã ở bên ngoài Thiên khung đến Bắc Linh thành thì thấy chúng tràn vào, không ngờ tại đây lại thấy!
← Ch. 0639 | Ch. 0641 → |