Vay nóng Tima

Truyện:Thông Thiên Chi Lộ - Chương 0787

Thông Thiên Chi Lộ
Trọn bộ 1287 chương
Chương 0787: Quyết đấu bằng vô thượng bí thuật
0.00
(0 votes)


Chương (1-1287)

Siêu sale Lazada


Tích tắc mi tâm Lưu Chân Võ hình thành con mắt trắng thì quanh Ngụy Tác rực thần quang, bước đến sau lưng y.

Ngũ sắc thần quang bừng lên sau lưng Lưu Chân Võ, Ngụy Tác mặc kệ Bất diệt tịnh bình lơ lửng trên không, trực tiếp thi triển Động Hư bộ pháp tấn công trước, trong sát na cả hai đã đấu mấy lần, quá nửa tu sĩ tại trường không nhìn rõ.

Quanh Tứ thần vương pháp tọa, bốn kim sắc thần vương hư ảnh tan vỡ, pháp tọa lao đi.

"Oành!" Tận lúc đó tiếng nổ kịch liệt mới vang lên, từng dải đỏ bay ra mang theo những tia lưa kinh nhân.

"Động Hư bộ pháp! Lẽ nào là bất thế cường pháp của Đông Hoang tông tổ sư!"

"Nhục thân của y sánh với huyền giai pháp bảo! Thần thức siêu phàm, tốc độ thi pháp kinh nhân như thế, phổ thông Kim đơn tu sĩ dù có huyền giai pháp bảo tự động hộ chủ cũng không chống nổi!"

Nhiều lão bất tử nhìn rõ đều kinh hãi, Ngụy Tác trực tiếp đáp xuống sau lưng Lưu Chân Võ, phát ra hắc sắc hỏa quang, không ngừng tung cước như muốn giẫm lên y. Lưu Chân Võ xuất hiện một hồng sắc tiểu tháp tự động hộ chủ bị Ngụy Tác đánh vỡ, y lại rực lên bạch sắc quang hoa ngăn đỡ hắc sắc hỏa quang, cũng bị Ngụy Tác đá vỡ, mãi khi Tứ thần vương pháp tọa bừng lên kim quang mới chặn được.

Nhục thân Ngụy Tác lấp lóe ngân sắc thần quang, sánh với cửu cấp Hoang cổ cự thú, đòn này e là mấy lão bất tử cũng không đỡ được, khiến tuyệt đại đa số tu sĩ rùng mình.

Trong khi họ suy nghĩ thì đối quyết càng kinh nhân bắt đầu, trên Tứ thần vương pháp tọa bị Ngụy Tác đánh văng đi, con mắt trong mi tâm Lưu Chân Võ mở ra.

Vô cùng vô tận bạch sắc thần quang bắn ra từ con mắt, cả sơn cốc bị biển thần quang nuốt chửng.

Cổ đồng sắc quang tráo ràn rạt bạch sắc thần quang!

"Trời đất! Đây là thuật pháp gì! Như triệt để cách tuyệt lục thức!"

"Tình hình này... không thể cảm tri được đối thủ, như biến thành kẻ mù!"

Bên ngoài sơn cốc sôi trào, Nhiều đại tu sĩ, thậm chí Kim đơn ngũ trọng cũng kinh hô!

Bạch sắc thần quang không chỉ ngăn cản mục quang, thanh âm, ngay cả thần thức chỉ tiến vào được chút xíu, phía trong thần quang như biến thành một đại dương chết, ngay cả các tu sĩ quan chiến cũng không thấy gì.

"Đây là Hoàng Thiên diệt thức nhãn, một trong ba môn thiên cấp đỉnh giai thuật pháp của Hoàng Thiên đạo!" Một chân truyền đệ tử Hoàng Thiên đạo cực kỳ đắc ý.

"Phù!"

Cùng lúc, thần quang từ tay Vương Vô Nhất bắn ra, ngưng thành bức tranh trên không.

Bức tranh hiện rõ tình hình trong sơn cốc.

Ngụy Tác cách Lưu Chân Võ mười dặm, không nhìn vào Lưu Chân Võ. Rõ ràng gã không nắm được vị trí của y.

Đạo thuật pháp của Lưu Chân Võ tựa hồ không ngăn được thị tuyến thần quang pháp thân của Vương Vô Nhất, mọi tu sĩ ở ngoài không nhìn được thì y dùng vô thượng thần thông, lấy thần quang ngưng thành cảnh tượng cho họ nhìn rõ.

Ngụy Tác như sa vào bạch sắc thần hải.

Đạo thuật pháp của Lưu Chân Võ không có lực sát thương đặc biệt nhưng có công hiệu đoạn tuyệt lục thức, mới phát ra thì thần thức của gã chi vươn được mấy chục trượng, không nghe thấy hay nhìn thấy gì, như người vừa câm vừa mù vừa điếc, không biết Lưu Chân Võ ở đâu, nên đành phát động Động Hư bộ pháp, tránh bị y đánh lén.

Gã không thể cảm tri vượt ngoài mấy chục trượng, cứ như người mù.

"Thần thức của ta cũng chỉ vươn được mấy chục trượng, chả trách ta giết thần huyền mà y vẫn huênh hoang như vậy, muốn đơn độc đối quyết, hóa ra vì có đỉnh giai thuật pháp này! Thuật pháp này thì dù một trăm Kim đơn đại tu sĩ vây giết y trong sơn cốc này cũng như mắt mù tai điếc, chỉ còn cách chịu đòn."

Ngụy Tác hiểu rõ cũng như gã biết Địa Mẫu cổ kinh và Động Hư bộ pháp, Lưu Chân Võ cũng biết mấy môn vô thượng cường pháp, thần thông cũng hơn xa Kim đơn tu sĩ thông thường!

Ngụy Tác thập phần lãnh tĩnh, theo ấn tượng mà bước về phía Bất diệt tịnh bình.

Cùng lúc, mi tâm gã lóe kim quang, vận chuyển thuật pháp của tiên âm truyền pháp.

Mi tâm như có kim sắc thần chi, trải thần thức ra.

Thần thức xuyên thêm gấp mấy lần, thấu qua bạch sắc thần hải, bao trùm hơn hai trăm trượng.

Một hắc sắc tiểu nhân xuất hiện, khí tức chấn động thiên địa!

Trấn thiên pháp tướng!

Ngụy Tác đồng thời tế xuất Trấn thiên pháp tướng.

Thần thức của gã lại gấp đôi, cảm tri rõ trong vòng năm trăm trượng.

Bất diệt tịnh bình cách gã bốn trăm trượng, đang lao đi, Lưu Chân Võ còn cách năm trăm trượng, rõ ràng dùng "Cổ hoàng đoạt binh thuật hút pháp bảo này. Cách y không đầy bốn trăm trượng, hai Hoàng Thiên đạo chân truyền đệ tử đã xông tới.

Tựa hồ hai chân truyền đệ tử Hoàng Thiên đạo không bị ảnh hưởng bởi đạo thuật pháp nên nhận được chỉ dẫn của Lưu Chân Võ.

"Đó là chí bảo Trấn thiên pháp tướng gần đạt mức tiên khí? Y bằng vào vật này mà giết Huyền Phong môn chân truyền đại đệ tử và mấy lão bất tử?"

"Trấn thiên pháp tướng, uy năng chấn động thiên địa, quả nhiên sánh được với thần huyền pháp tướng."

"Uy năng này e không một Kim đơn tu sĩ nào chống nổi, nhưng cũng vô dụng, tiên khí sắp bị thu mất. Lưu Chân Võ có tiên bình thì y càng không phá được phòng ngự... hà huống y không thấy Lưu Chân Võ ở đâu, chưa biết chừng sẽ chết trong tay hai chân truyền đệ tử Hoàng Thiên đạo."

Vương Vô Nhất dùng thần quang thu lấy mọi biến hóa trong cốc, Trấn thiên pháp tướng tế xuất như thượng cổ chiến thần đột nhiên giáng lâm, sau gáy rực vầng mặt trời đen, chân đứng trên vô số hắc sắc thần quang, khí tức chấn động hư không, cơ hồ khiến mọi Kim đơn đại tu sĩ quan chiến, kể cả những lão bất tử cũng thấy không địch nổi. Nhưng không ai nghiêng về Ngụy Tác.

"Pháp bảo cỡ nào cũng chỉ như người mù. Tiên khí đã bị thu mất, vùng vẫy cũng chỉ là vô dụng, với thần thuật của đại sư huynh thì y sẽ thành xương khô." Hoàng Thiên đạo chân truyền đệ tử lúc trước lại cười lạnh, thập phần tự phụ.

Y chưa nói xong thì Trấn thiên pháp tướng vun tay phát ra phù văn huyền ảo, thinh không rung lên.

"Phù!"

Không có tiếng động nhưng mọi tu sĩ đều nhướng mày, như nghe thấy tiếng uy năng vỗ lên nhục thân.

Trấn thiên pháp tướng dấy lên uy năng, chuẩn xác vỗ vào hai chân truyền đệ tử Hoàng Thiên đạo lúc trước kích phát thuật pháp và pháp bảo với Ngụy Tác.

Cả hư không tựa hồ chấn động, hai chân truyền đệ tử Hoàng Thiên đạo tắt hết quang hoa rồi nhục thân tan nát, huyết nhục tung tóe. .

Đòn này kinh thiên động địa, quanh sơn cốc vang lên tiếng hít hơi lạnh, đệ tử Hoàng Thiên đạo vừa cười nhạo chợt nhợt nhạt mặt mày.

Hai chân truyền đệ tử Hoàng Thiên đạo bị Ngụy Tác giết trong tích tắc!

"Vô thượng thần thuật này lẽ nào không thể ngăn được thần thức y?"

"Không thể nào, trong uy năng ngăn cách thần thức này dù thần huyền đại năng cũng chỉ cảm tri được trong hai trăm trượng, không thể cảm tri được hai chân truyền đệ tử Hoàng Thiên đạo!"

Nhiều lão bất tử nhận ra Ngụy Tác không mù mà cảm tri được cảnh vật!

Trấn thiên pháp tướng không hề dừng lại, khí tức chấn động thiên địa, tựa hồ định hút lấy Bất diệt tịnh bình.

"Sao lại như thế!"

Cách Ngụy Tác nghìn trượng, Lưu Chân Võ tỏ rõ vẻ không dám tin.

"Dù có thể phá giải thuật này thì ngươi cũng sẽ chết!"

"Đoạt!"

Lưu Chân Võ nhăn nhúm mặt mày, một cổ tự rực quang hoa ấn lên Trấn thiên pháp tướng.

Trấn thiên pháp tướng rung lên, linh quang tan đi, biến thành hắc sắc tiểu nhân.

Hắc sắc tiểu nhân bị kéo về phía Lưu Chân Võ.

"Ngươi kịp sao?" Như bị cởi mất khôi giáp song Ngụy Tác thập phần trấn định, cười lạnh.

Tay gã ánh lên ngân quang, trực tiếp kéo hắc sắc tiểu nhân lại. Cùng lúc, chân nguyên dồn vào Bất diệt tịnh bình.

"Ngươi cũng thử làm kẻ mù xem sao." Ngụy Tác cười lạnh.

Bất diệt tịnh bình lóe lên băng tử sắc thần quang, thân bình biến thành một hắc động, mọi ánh sáng không chỉ trong sơn cốc mà ngay cả bên ngoài sơn cốc cũng tối om.

Trong mấy chục dặm trở nên tối om, thò tay ra không thấy ngón, ngay cả thần quang Vương Vô Nhất hóa ra cũng tan biến.

"Hắc đồng! Tiên khí của y có Hắc đồng! Tiên khí này còn pháp trận uy năng như thế! Lúc ở Mi Sơn thành đối địch vói thần huyền đại năng mà y chưa dốc toàn lực!"

Cả Tô Thần Huyết và Vương Vô Nhất đều biến sắc.

"A!"

Trong sơn cốc tối om chợt vang lên tiếng Lưu Chân Võ gào thảm.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1287)