Vay nóng Tima

Truyện:Thông Thiên Chi Lộ - Chương 0825

Thông Thiên Chi Lộ
Trọn bộ 1287 chương
Chương 0825: Dưới tàng cây bồ đề
0.00
(0 votes)


Chương (1-1287)

Siêu sale Shopee


Tham gia nghe thiền âm Thất bảo mật địa không luận theo tu vi mà theo công lao, nên chư phong đệ tử tụ tập tại Đại Quỳnh phong có tu vi tuổi tác khác nhau, có thiếu niên mười mấy tuổi, có lão giả bảy, tám mươi tuổi.

"Y chỉ tầm thường mà ngang ngược thật."

Ngụy Tác quét thần thức liên tục, phát hiện bảy trăm đệ tử của chư phong có không ít người chưa quá ba mươi tuổi nhưng đã đạt Phân niệm cảnh lưỡng trọng, còn có cả mấy linh căn tu sĩ, thành ra tu sĩ trẻ tuổi của Đại Ngu phong không có gì nổi bật nhưng nhớ lại dáng vẻ y là Ngụy Tác thầm cười lạnh.

Siêu cấp đại tông môn có lợi ích riêng, có hoàn cảnh tu luyện yên ổn, được đảm bảo linh thạch, nhưng Công Đức tông thì phần lớn tập trung cho chân truyền đệ tử và các trưởng lão, chư phong đệ tử nếu không có may mắn đặc biệt thì phần lớn thời gian phải phục vụ tông môn.

Cũng như mấy trăm cá thành trì nhỏ tương đối yên ổn, cùng nâng đỡ mấy chục đại thành trì, giúp các đại thành trì xuất hiện nhiều nhân tài, bảo vệ lại mấy trăm thành trì tiểu. Nhưng vô hình trung tu sĩ trong mấy trăm thành nhỏ lại gặp hạn chế về tu luyện và phát triển.

Biết đâu nhiều đệ tử trẻ tuổi tu vi hiện tại đã Phân niệm cảnh không được thưởng thức, không thể thành chân truyền đệ tử, cả đời chỉ dừng ở Phân niệm cảnh.

Chốc sau, trong một đỉnh núi khuất giữa mây khói lướt ta hơn mười thân ảnh, phần lớn là các lão nhân tóc bạc, Ngụy Tác bình tĩnh như thường liếc nhìn, có bốn người đạt Kim đơn kỳ tu vi, gồm một Kim đơn lưỡng trọng hậu kỳ, ba Kim đơn nhất trọng.

Các lão nhân đều là trưởng lão, theo hiểu biết của Ngụy Tác về Công Đức tông thì trước kia chỉ là những chân truyền đệ tử bình thường, không hẳn xuất loại bạt tụy, cống hiến nhiều cho tông môn mà không chết, không có tế ngộ đặc biệt nên tuần tự nhi tiến qua nhiều cảnh giới, mất trăm năm là đạt Kim đơn kỳ.

Các lão nhân đáp xuống quảng trường, hoàng sắc pháp y lão nhân Kim đơn lưỡng trọng hậu kỳ lên tiếng, "Bọn ta sẽ đưa các ngươi vào Thất bảo mật địa, nhớ là không được gây ồn, không được truyền âm bàn luận hay thi triển thuật pháp, trái lời sẽ thủ tiêu tư cách vào Thất bảo mật địa nghe thiền âm, phạt nặng hơn."

"Tất cả lên thuyền." Chỉ nói một câu, thấy mọi đệ tử không dám thở mạnh, hoàng bào bạch phát lão nhân vung tay, khói trắng bay ra, hóa thành đại thuyền.

Bạch sắc đại thuyền cực lớn, dung nạp vạn người cũng được, quanh thân vẽ đầy hình các loại bảo liên.

Bạch sắc cự thuyền khiến nhiều đệ tử ánh lên thần sắc kinh diễm, còn đối với Ngụy Tác thì không là gì, qua linh khí uy năng gã đoán được bạch sắc đại thuyền tuy to nhưng cũng lắm chỉ là đạo giai hạ phẩm pháp bảo.

Ngụy Tác bình tĩnh như thường theo chư phong đệ tử lên thuyền.

Hoàng sắc pháp y lão nhân mà các lão nhân khác không nhắc gì thêm, đợi khi mọi đệ tử lên thuyền thì hoàng sắc pháp y lão nhân vung tay, bạch sắc đại thuyền kêu vang, chấn động hư không đoạn lướt đi trên vân hải, nhắm hướng giữa Công Đức tông.

Chốc sau, bạch sắc đại thuyền rung lên, xuyên qua màn sáng lưu ly.

A!

Nhiều người hít hơi lạnh, không dám lên tiếng, nhưng tiếng hít hơi nối thành một dải.

"Công Đức tông là siêu cấp tông môn tích lũy mấy nghìn năm, quả nhiên cực kỳ kinh nhân. Hậu sơn hóa ra là ngọn ở sau nhất trong ba mươi ba ngọn..." Ngụy Tác thoáng nheo mắt chấn động.

Lưu ly quang mạc chứa đựng ba mươi ba đỉnh núi.

Ba mươi ba ngọn núi khác hẳn ngoại vi chư phong, mỗi cấm chế đều phát ra các loại phật quang, hình thành các loại dị thú, đại đa số các đỉnh đều có phật quang xua tan hết mây khói.

Có đỉnh được phật quang bao trùm, hình thành một liên đài hoặc bảo tháp khổng lồ, có ngọn hình thành các loại hư ảnh đạo tôn, phật tôn.

Trong phật quang của mỗi ngọn núi đều có khí tức kinh nhân, tuy cách rất xa nhưng Ngụy Tác đều cảm giác được thần huyền khí tức, rõ ràng đại đa số các loại cấm chế này do thần huyền đại năng để lại.

Có mấy ngọn, chỉnh thể bên ngoài thập phần kinh nhân, trong đó một đỉnh vàng được khắc thành tứ diện kim sắc cự phật, bảo tướng trang nghiêm, trên mình là vô số phật quật, có chỗ là tu sĩ ở, có chỗ là những bức phật tượng.

Có đỉnh núi, từ lưng núi trở lên được điêu khắc thành thanh sắc cự điện, linh quang trên điện hình thành một nhánh thanh liên hàm chứa linh vận, so với tọa kim sắc cự phật thì là một truyền thừa khác.

"Ngọn núi đó chắc là nơi trừ Thất bảo mật địa thì trọng yếu bậc nhất Công Đức tông, có thể là chỗ tàng kinh." Ngụy Tác ngưng thần quan sát, trong ba mươi ba ngọn, bị một ngọn màu vàng sậm thu hút chú ý. Ngọn núi này có không ít điện vũ khuất bóng trong cổ thụ rợp trời, phật quang là bảy màu, gã cảm tri được cấm chế ở đó tựa hồ có đại đạo pháp tắc chi lực hùng hậu, mạnh hơn hẳn ác ngọn khác, ít nhất cũng là thần huyền đại năng hàng đầu khắc thần văn vào.

Lão nhân trên bạch sắc đại thuyền tựa hồ biết trước các đệ tử phản ứng như thế nên không nói gì, chỉ điều khiển đại thuyền đi tiếp.

Ngụy Tác hơi nhíu mày, hiện tại đã biết Thất bảo mật địa, là ngọn có phật quang hình thành bảy loại bảo hoa, nhưng ba mươi ba ngọn đều được các loại phật quang ánh xạ chói lòa, dù chim bay qua cũng khó che giấu, muốn lén vào Thất bảo mật địa lấy Đề hồ thánh quả cực khó. Linh Lung Thiên dù có năng lực phá được mọi cấm chế thì muốn không bị phát giác thật quá hoang đường. Trừ phi có người đưa Linh Lung Thiên vào Thất bảo mật địa rồi nó ngầm động thủ.

Thoáng sau, bạch sắc đại thuyền đáp xuống đỉnh núi Ngụy Tác đã ngầm xác định.

Ngọn núi này bảo tướng trang nghiêm, hư không rực lên bảy loại bảo hoa, nhưng bên trong rất giản dị, toàn là đường lát đá, cây cối um tùm, thậm chí có phần giống Tiểu Lăng cốc.

Ngụy Tác có cảm giác, phật quang cấm chế này do tu sĩ đời sau thêm vào, ngọn núi vốn thập phần không linh ẩn thế nên không hợp với phật quang khí tức.

Gã ngầm quan trắc địa mạo, địa hình, nhưng Thất bảo mật địa thập phần phổ thông, hoàn toàn không phải núi đá lâu đời gì cho cam.

"Theo bọn ta." Lão nhân thu bạch sắc đại thuyền, thập phần nghiêm túc dặn, hơn mười lão nhân đi trước dẫn đường, đến một lòng cốc rộng.

Một con đường rải đá dẫn vào trong, cả sơn cốc như một khoảnh sân giản dị, có một cái ao, chung quanh là thanh sắc loạn thạch.

Trước ao có một gian Tùng mộc thiền viện, trồng toàn tùng bách, bồ đề thụ. Sơn cốc trông như một chỗ ẩn cư thông thường.

"Các chân truyền đệ tử và trưởng lão đã chiếm cứ quá nửa vị trí!"

Nhiều đệ tử và Ngụy Tác cùng vào cốc đều thấy ấm ức, vì trong cốc đã có không dưới bảy trăm tu sĩ, quanh Tùng mộc thiền viện, kể cả đá quanh ao cũng ngồi đầy tu sĩ.

Những chỗ gần thiền viện đã chật ních, chọn chỗ ngồi bây giờ thì có khi còn không thấy cả thiền âm mộc ngư trông thế nào.

Mười mấy bạch phát lão nhân không nói gì, đưa tay ra hiệu cho toán phổ thông đệ tử như Ngụy Tác chọn chỗ, cơ hồ chư phong đệ tử tranh nhau đến gần thiền viện nhưng không dám phát ra tiếng odongj.

Ngụy Tác không vội, đảo mắt quan sát cảnh tượng.

Thiền viện có khí tức kinh nhân khiến gã thầm rùng mình, rõ ràng một thần huyền đại năng đang phát ra khí tức, khẳng định Công Đức tông tông chủ có mặt. Theo lời Minh Đức và điển tịch Đại Doanh phong thì thần huyền đại năng để lại thiền âm mộc ngư là người mạnh nhất lịch sử Công Đức tông, vô hạn tiếp cận chân tiên, thần thông khẳng định hơn xa Công Đức tông tông chủ, hiện tại Công Đức tông tông chủ cũng đến tham ngộ thiền âm.

Thiện viện tựa hồ có linh vận riêng khiến thần thức tiến vào cũng thành hư vô phiêu diêu, trừ cảm giác thấy khí tức đáng sợ của Công Đức tông tông chủ thì Ngụy Tác không nhận ra có bao nhiêu lão bất tử uy hiếp được mình. Ngoài thiền viện không thấy thân ảnh Minh Đức, gã không cảm tri được bên trong.

Gã nhanh chóng nhìn về phía bắc, biết ở đó có chướng nhãn cấm chế, Đề hồ thánh quả chắc ở đó, nhưng tình hình hiện tại thì Công Đức tông tông chủ cũng có mặt, gã không thể lén vào lấy trộm.

Gã nhìn quanh, thấy chỗ trong đại đồ mà Trương Vân cho. Nơi đó cách chỗ gã đứng không xa, ở mé trái rìa cốc, có một gốc bồ đề thụ già và những khối đá đủ kích cỡ hình con cóc đã mọc rêu, cạnh các tảng đá mọc đầy cỏ.

Mọi đệ tử đều ngồi xuống, không ai thích chỗ đó, Ngụy Tác không tranh giành với ai mà lắc đầu, ra vẻ phía trước bị giành hết nên đành ngồi lên tảng đá đó, bồ đề thụ khá thấp, gần như chạm vào đầu, ngồi ở đó quả không dễ chịu.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1287)