← Ch.0994 | Ch.0996 → |
Sắc mặt tu sĩ Thiên Huyền đại lục thập phần khó coi.
Kim giáp hoàng giả tuy bị đánh rớt nhưng không bị thương.
Minh Thổ tông tông chủ và kim giáp hoàng giả đều đã lĩnh ngộ được đại đạo pháp vực, nếu như lời Minh Thổ tông tông chủ thì Hoàng Đạo Quân tối đa chỉ đấu ngang tay hai người liên thủ, bốn thần huyền đại năng còn lại vẫn chiếm ưu thế áp đảo, song phương mà đại chiến, ba thần huyền đại năng Thiên Huyền đại lục chỉ vài chiêu là mất mạng.
"Bạch tông chủ e nhìn lầm rồi."
Cùng lúc, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên hơi run lên, nhìn về ngọn núi bị Ngọc Hành đại lục chiếm cứ, một giọng nói ngọt ngào như trân châu rơi xuống đĩa ngọc vang lên, đoạn một nữ tu lăng không đi tới.
Nữ tu cực kỳ xinh đẹp, cũng cao ráo như Nam Cung Vũ Tinh, mặ trái xoan, ngực nở eo thon, da trắng như ngọc, ăn vận theo lối nữ vương, mặc kim sắc long phượng bào tay rộng và đuôi áo dài, tóc buông như thác đổ, đội phượng quan, phát ra thất sắc hà quang hình thành những dải màu rực rỡ.
Hoàn toàn là một nữ thần, nữ tu đế vương, phát ra vương giả khí tức.
Ngũ quan đẹp đẽ cùng khí tức uy nghiêm như nữ vương đan nhau, hình thành vẻ đẹp kinh nhân, khiến Ngụy Tác quen thấy tuyệt thế mỹ nữ cũng động lòng.
A!
Sơn cốc vang lên tiếng hít hơi lạnh, cơ hồ phe Thiên Huyền đại lục đều kinh hãi.
Lại một thần huyền đại năng!
Nữ vương bước mỗi bươc trên hư không, ngay cả thinh không ngoài xa cũng có vô số quang hoa lấp lánh, nguyên khí chấn động khiến nhiều tu sĩ trong cốc chấn động khí huyết, tâm tạng như sắp nổ.
Uy thế của nữ vương này tựa hồ kinh nhân hơn mấy tu sĩ Ngọc Hành đại lục kia.
"Nữ nhân này là tu sĩ Thần huyền tứ trọng, ngang với lão đầu Tây Tiên nguyên." Linh Lung Thiên truyền âm cho Ngụy Tác.
"Không biết là danh môn tu sĩ nào của Ngọc Hành đại lục?" Hoàng Đạo Quân nãy giờ bình hòa cũng tỏ rõ nét ngưng trọng hỏi nữ vương.
"Tại hạ là Vu thần nữ, đến từ Đông Lai bí cảnh." Nữ vương điềm đạm nhưng tỏ rõ uy nghiêm vương giả.
Đây là khí tức tự nhiên của vương giả một phương, tại vị trong thời gian lâu mới có, không phải cố ý hiển lộ.
"Đông Lai bí cảnh, không phải tam đại siêu cấp tông môn mà là tứ đại siêu cấp tông môn!" Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cả kinh, qua lời sáu Kim đơn tu sĩ Ngọc Hành đại lục thì họ biết Đông Lai bí cảnh là một siêu cấp đại tông môn thập phần thần bí địa, Vạn Hoàng cung cũng thế, thực lực còn hơn siêu cấp tông môn khác.
"Không ngờ không chỉ Trung thiên tử lôi tông, Minh Thổ tông và Bích Tỳ tông, có cả Đông Lai bí cảnh." Hoàng Đạo Quân càng lúc càng ngưng trọng, xem ra hiểu Đông Lai bí cảnh hơn nhiều Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.
Nữ vương mỉm cười, phong hoa tuyệt đại, uy nghi khuynh tận thiên hạ, đôi mắt dừng lại ở thần huyền đại năng trẻ tuổi, "Đông Lai bí cảnh có thần huyền đại năng ra mặt, là vị không được chư vị đạo hữu coi trọng này thôi."
"Hóa ra nàng ta là tu sĩ Đông Lai bí cảnh." Ngụy Tác nhíu mày.
Thần huyền đại năng trẻ tuổi bị Phong Ngô Thương áp chế lúc trước cũng là tu sĩ Đông Lai bí cảnh, đột phá chưa lâu, xem ra Đông Lai bí cảnh thậm chí không có có hai thần huyền đại năng.
"Hoàng tông chủ đấu pháp với tại hạ, thắng bại ngang nhau... Bọn tại hạ đông thế này, nếu các vị không chịu nhường đất thì e mấy tông môn sau này không còn." Vu thần nữ vẫn điềm đạm, nhưng giọng nói khiến nhiều tu sĩ chấn động tâm thần.
"Vu đạo hữu nói không sai." Hoàng Đạo Quân không phản bác là liếc về Toái Ngọc cổ vực.
"Chát!"
Cơ hồ đồng thời, khí tức mênh mông đột nhiên rủ xuống, hoàn toàn không kém gì Hóa tinh cổ hoàng kích của Ngọc Hành đại lục và Tiên vương độ hư pháo của Ngọc Thiên tông.
Khác nhau là khí tức này từ thiên ngoại giáng lâm, như có kinh thiên đại năng sắp tới.
"Lão phu không ngờ đến Đông Lai bí cảnh, bảy thần huyền, thực lực đích xác kinh thiên... Nhưng bên lão phu không chỉ có thế, 'Kỳ tiên đại thuật' của mấy vị đạo hữu Kỳ Tiên giáo để giết một thần huyền đại năng chắc không khó." Khí tức lộ ra, Hoàng Đạo Quân tiếp lời, "dù thực lực các vị hơn nhưng nếu chân chính khai chiến, ít nhất quá nửa các vị mất mạng."
"Chắc song phương nên ngồi xuống nói chuyện." Hoàng Đạo Quân nhìn nữ vương, bình hòa nói.
"Chi bằng song phương đừng có hằm hằm như sắp liều mạng?" Vu thần nữ không gật đầu đáp ứng, hơi mỉm cười, "Ngọc Hành đại lục tu đạo giới và tu sĩ Thiên Huyền đại lục bình thường không hề giao lưu, hôm nay song phương có không ít thanh niên tài tuấn tại trường, chi bằng tiền bối như chúng ta không nhúng vào, để họ giao lưu?"
Giao đấu giữa các cao thủ không phải thần huyền đại năng?
Cơ hồ mọi tu sĩ Thiên Huyền đại lục đều lóe lên mục quang, Vu thần nữ tựa hồ muốn nhìn rõ thực lực Kim đơn tu sĩ hai bên.
Hoàng Đạo Quân và Ngọc Thiên tông tông chủ, Vũ Hoàng chân nhân nhíu mày, cả ba đều có kinh nghiệm, suy nghĩ sâu xa hơn tu sĩ khác nhiều, thần thái Vu thần nữ cho thấy nàng ta còn bài tẩy.
Vu thần nữ tựa hồ không chỉ muốn xem Thiên Huyền đại lục có tu sĩ nào có tiềm năng uy hiếp nữa không mà còn dịnh qua tỷ thí, trừ khử những nhân vật hậu bối kinh tài tuyệt diễm.
"Thế nào, Hoàng đạo hữu không đồng ý?" Tháy bọn Hoàng Đạo Quân không đáp, Vu thần nữ như nữ vương chí tôn nhạt giọng: "Nói cho cùng, lần này bọn tại đàm phán, cùng các vị chung hưởng nơi này thì tương lai vẫn là các nhân vật hậu bối so kè. Với tu vi của chúng ta, muốn tiến một bước cực khó, cùng lắm chỉ khống chế lẫn nhau, nếu lớp trẻ Thiên Huyền đại lục không phải đối thủ của bọn tại hạ thì sau này tất sẽ bị đuổi khỏi nơi này, ngày sau Thiên Huyền đại lục càng không thể so với Ngọc Hành đại lục, như thế thì hôm nay cố chấp làm gì."
Hoàng Đạo Quân và Ngọc Thiên tông tông chủ nhìn nhau, còn chưa quyết định thì thần huyền đại năng trẻ tuổi của Ngọc Hành đại lục lại cười lạnh, "Thế nào, không dám hả? Tại thượng cổ tu đạo giới, nhiều đại tông môn để tránh tử thương kinh nhân và tổn hủy thiên tài địa bảo đang tranh đoạt nên tỷ thí kiểu này, các đại năng ngang tài ngang sức không xuất thủ, mặc cho môn hạ đệ tử song phương giao đấu."
"Tỷ đấu này từ thượng cổ có danh xưng đặc biệt là "Giết đến lạnh người'! Bên nào bị giết đến lạnh mình, không còn tu sĩ bước ra là thua, hôm nay các vị không địch nổi mà định chiếm nơi này, nếu dám đấu, bọn ta sẽ giết cho các ngươi e sợ!"
"Đánh rắm! Thân là thần huyền, bị Phong Ngô đánh cho tơi tả mà dám lớn lối!"
"Các ngươi không phải cậy nhiều thần huyền đại năng hả, không có nhiều như thế chưa biết ai giết ai sợ hãi đâu!" Thần huyền đại năng trẻ tuổi này để lại hình ảnh thất bại trong lòng phe Thiên Huyền đại lục, giờ lại ngông cuồng khiến nhiều tu sĩ mắng mỏ.
"Ta bị đánh tơi tả?"
Thần huyền đại năng trẻ tuổi tỏ vẻ méo mó, bước lên một bước chỉ vào Phong Ngô Thương, "Phong Ngô Thương, dám độc đấu với ta không!"
"Nếu y dám, ta sẽ cho thấy ai mới tơi tả!"
Thần huyền đại năng trẻ tuổi cười lạnh với tu sĩ Thiên Huyền đại lục.
Ngọc Thiên tông tông chủ mắt bắn lệ mang, nhưng cố nén, Phong Ngô ban nãy chiếm tiên cơ, tuy khiến thần huyền đại năng trẻ tuổi của Đông Lai bí cảnh niên bị thương nhưng chắc chắn sẽ chết. -
"Sư tôn, hôm nay con buộc phải đấu!" Phong Ngô Thương bước lên, đột nhiên hành đại lễ với Ngọc Thiên tông tông chủ đoạn dấy lên ý chí khôn tả nhắm vào thần huyền đại năng đối phương, "Nào, để ta cho ngươi biết ai sẽ run sợ."
Ai cũng thấy, Phong Ngô Thương quyết tử, Ngọc Thiên tông tông chủ hơi run tay nhưng không nói gì, ông ta hiểu niềm kiêu ngạo của Phong Ngô Thương, hiểu rõ tính cách y, trong tình hình này trừ phi ông ta xuất thủ trấn áp không thì không thể ngăn được. Phong Ngô Thương hành đại lễ là bái tạ ơn truyền kinh thụ đạo và nuôi dưỡng.
"Giết y!"
Ý chí kiên định cực độ và chiến ý của Phong Ngô Thương khiến phe Thiên Huyền đại lục sôi lên nhiệt huyết, nhiều người hô vang trời.
Thần huyền đại năng trẻ tuổi của Đông Lai bí cảnh hơi nhợt sắc mặt, trong lòng thoáng dấy lên hàn ý.
"Hà tất như thế, đệ tử của tại hạ dù giết được Phong Ngô Thương cũng phải trả giá kinh nhân." Vu thần nữ lắc đầu, nhạt giọng, "Cả hai đã đấu rồi, muốn đấu thì để sau những người khác đã."
"Phong Ngô Thương, còn nhớ tán tu Linh Nhạc thành cùng thăm dò U Minh cung di tích không... là mỗ... mỗ sẽ giúp các hạ trừ khử y." Cùng lúc, một giọng nói truyền vào tai Phong Ngô Thương.
Phong Ngô Thương hơi run lên!
← Ch. 0994 | Ch. 0996 → |