Vay nóng Tima

Truyện:Thông Thiên Chi Lộ - Chương 0999

Thông Thiên Chi Lộ
Trọn bộ 1287 chương
Chương 0999: Tế xuất tiên binh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1287)

Siêu sale Shopee


"Y dám đấu, ta sẽ giết y!" Thần huyền đại năng trẻ tuổi của Đông Lai bí cảnh tức xì khói, lăng không lướt tới, thất khiếu rực thần quang.

Ngụy Tác diệt Minh Thổ tông tông chủ, tuy có tiểu xảo nhưng y chắc chắn không địch nổi, có gan dạ hơn thì y cũng không dám đấu với gã, nhưng với Phong Ngô Thương thì y không sợ.

Lần trước Phong Ngô Thương chiếm tiên cơ, đánh cho y tơi tả, đến tận giờ còn bị đem ra chế nhọa, dù gì y cũng là thần huyền đại năng, bất kỳ thần huyền đại năng nào đều là chí cao của tu đạo giới, thân phận và uy nghiêm vô cùng, thế mà y bị tất cả coi thường, thật muốn nhịn cũng không được.

"Thừa lời, ta giết ngươi tế thiên địa cho trận chiến của Ngụy huynh." Phong Ngô Thương vẫn cứng cỏi, lạnh lùng buông lời rồi lướt lên.

"Trận này ngươi sẽ chết rất khó coi." Vu thần nữ không cản, lạnh lùng nhìn Phong Ngô Thương và Ngụy Tác, nói.

"Chỉ hi vọng ngươi đừng thẹn quá hóa giận." Ngụy Tác mỉm cười, không nhiều lời.

"Giết!"

Thần huyền đại năng trẻ tuổi hú vang, thanh sắc hồng quang dưới chân như vô số thanh sắc trường kiếm trải ra hư không, thanh sắc thần huyền thần uy hóa thành thương thúy cự sơn trước mặt.

"Xoẹt!!"

Hư không rung lên, hôi sắc tàn nguyệt hiện ra trước mặt Phong Ngô Thương.

Cả hai không nhiều lời, sinh tử đại chiến bạo phát.

Phe Thiên Huyền đại lục đều ngạc nhiên, biết Ngụy Tác không để Phong Ngô Thương chết uổng nhưng không hiểu gã có trò gì.

"Oành!"

Thương thúy cự sơn chấn tan hôi sắc tàn nguyệt, dư uy giáng vào Phong Ngô Thương.

"Choang!"

Băng tử sắc quang hoa đột nhiên rực lên trước Phong Ngô Thương, thân ảnh y tan vào một tịnh bình, đạo vận khôn tả chặn đứng thần huyền dư uy.

"Bất diệt tịnh bình!"

"Hóa ra Ngụy Tác đã đưa vật này cho Phong Ngô Thương!"

Nhiều tu sĩ Thiên Huyền đại lục tỏ rõ thần sắc kinh hỉ, hiện tại cơ hồ ai cũng tin vào lời đồn Bất diệt tịnh bình là tiên khí.

"Hừ!"

Nhưng thần huyền đại năng của Ngọc Hành đại lục lại cười lạnh, cơ hồ ngay khi Phong Ngô Thương tế xuất Bất diệt tịnh bình là trước mắt y cũng rực lên ngũ sắc hà quang.

Đây là ngũ sắc tiểu ngọc sơn chỉ cao một thước, có năm đỉnh, toát lên cổ vận, khí tức hùng hậu dấy lên.

"Choang!"

Ngũ sắc hà quang như đuôi sao chổi quét trúng Bất diệt tịnh bình, đánh lõng cả tịnh bình, khiến bối giáp Hoang cổ cự ngao hiện lên, rực thanh khí.

"Là pháp bảo gần đạt tiên khí!"

Đại bộ phận tu sĩ Thiên Huyền đại lục kinh hãi, ngũ sắc tiểu ngọc sơn như một thần huyền đại năng thi pháp, bất kỳ Kim đơn tu sĩ quang nào thì chỉ với kim đơn và uy năng thuật pháp không thể đón đỡ được tiên khí như thế.

"Keng!"

Một đạo ngân quang từ Bất diệt tịnh bình bắn ra, ngân vang như thần thiết.

Là một cây ngân sắc trường thương có hoa văn hoa sen, rừng rực ngân sắc thần huy. :

"Hừ!"

Thần huyền đại năng Ngọc Hành đại lục cười lạnh càng đắc ý, đẩy uy năng đến cực trí, liên tục dồn ép Bất diệt tịnh bình.

Nhất thời, từng thương thúy cự sơn và Liệt khuyết tàn nguyệt, ngũ sắc hà quang và ngân sắc thần huy, băng tử sắc thần quang liên tục va nhau, từn gmảng thinh không như tan đi, vô số màu sắc rực rỡ hóa ra rồi tan đi, cơ hồ bị hút hết.

"Choang!" "Choang!" "Choang!"...

Bất diệt tịnh bình không ngừng bị đánh văng, ngân sắc trường thương rũng rền rĩ.

Tuyệt đại đa số tu sĩ Thiên Huyền đại lục thắt lòng, thần huyền đại năng trẻ tuổi chiếm ưu thế tuyệt đối còn Phong Ngô Thương rõ ràng đang nguy ngập. Thậm chí nhiều tiền bối co kinh nghiệm đấu pháp cực kỳ phong phú cho là nếu ý chí của Phong Ngô Thương không cực độ cứng cỏi thì nguyên thống khổ do chấn động cũng đủ ảnh hưởng đến thi pháp.

"Thần thiết trường thương này cũng là cổ vật, ít nhất cũng bán tiên giai, thai thể dã thập phần bất phàm, xung kích như thế mà không hỏng... Ngươi ngầm cho y bảo vật, tưởng ăn chắc đệ tử của ta hả?" Vu thần nữ lạnh lùng nhìn Ngụy Tác, tỏ vẻ chế nhạo, "nhưng Bất diệt tịnh bình chỉ gần đạt tiên khí mà thôi, ngươi có pháp khí này lẽ nào Đông Lai bí cảnh không có?... Kim đơn và thần huyền thì tu vi cùng thần thức cách biệt không thể san lấp, hôm nay các ngươi chết chắc."

"Keng!"

Phong Ngô Thương tựa hồ bị thương, thi pháp hơi đình đốn, liên hoa thần thiết trường thương suýt bị chấn bay.

Ngụy Tác để lộ bản tính, như lúc là tiểu tán tu Linh Nhạc thành, kiếm được món hời là cười đắc ý, "Các hạ nói không sai, giờ mới nói thế làm tại hạ lạnh mình để phá đạo tâm của mỗ, khiến mỗ khi đối địch càng không thể phát huy toàn bộ chiến lực. Bất quá các hạ thất vọng thôi, cho các hạ biết, đệ tử của các hạ có gì thì mỗ biết lâu rồi... đệ tử của các hạ sẽ bại vong trong tay Phong Ngô Thương."

"Không đủ thời gian. , Phong Ngô Thương không kịp lĩnh ngộ thuật pháp, không thì ta truyền cho vài đạo thuật pháp thì y đâu có mất công như thế. Đệ tử của các hạ tất chết lâu rồi." Ngụy Tác tựa hồ ảo não phất tay nói.

Vu thần nữ hơi ngẩn ra, thần sắc thoáng dao động.

"Sao lại thế này!"

Đột nhiên, tuyệt đại đa số tu sĩ hít hơi lạnh, thần huyền đại năng đang chiếm ưu thế chợt kinh hãi.

"Xoẹt!!"

Phong Ngô Thương phát ra Liệt khuyết tàn nguyệt đột nhiên dệt thành nguyên khí quy tắc, uy năng kinh nhân, thần huyền đại năng trẻ tuổi phát ra thanh sắc thương thúy cự sơn bị ép nát.

"A!"

Thanh niên Ngọc Hành đại lục đã động dụng chiến lực tối đa, không còn dư lực, dư uy ép thẳng lên y.

"Phù!"

Như thiên địa tối sầm ép tới, nửa thân thể y trực tiếp hóa thành tro, còn lại hai chân rơi xuống.

"Sao lại thế được!"

Nhiều tu sĩ Ngọc Hành đại lục triệt để kinh hãi, không ít nhân vật tiền bối thậm chí nhảy lên. Một thần huyền đại năng lại bị một Kim đơn tu sĩ giết, hơn nữa bị uy năng thuật pháp giết!

"Liệt khuyết tàn nguyệt thất truyền quá lâu, tựa hồ đến tận thỏ huynh đệ mới hiện thế, nên không ai biết ảo diệu chân chính của nó, bất quá hiện tại các vị đã biết vì sao Liệt khuyết tàn nguyệt được coi là một trong những công phạt chi pháp đứng đầu thượng cổ rồi hả?" Ngụy Tác liêc phe Ngọc Hành đại lục, thản nhiên nói.

"Oành!"

Tất cả sôi lên, Bất diệt tịnh bình thu về, hiện ra thân ảnh Phong Ngô Thương mặc ngân bạch sắc thần thiết liên hoa chiến y, ngân sắc thần quang liễu nhiễu, không mảy may tổn thương.

Ngụy Tác còn cho y hộ thể chiến y! Chả trách chấn động kịch liệt cũng không khiến y tổn thương.

Thất bại liên tục!

Phe Ngọc Hành đại lục thấy Phong Ngô Thương thu Bất diệt tịnh bình xong đứng xuôi tay còn Ngụy Tác ở trên không thì đều thấy bất lực.

Bảy thần huyền đại năng tề tụ, thực lực kinh thiên, nhưng từ khi Ngụy Tác xuất hiện thì phe họ bị dồn vào cảnh vô vụng, tất cả bị người ta dắt mũi.

"Choang!"

Trên không đột nhiên có tia sét vạch qua, giọng nói sung mãn sát phạt khí tức như thần thiết chém xuống vang lên.

"Ta quả coi thường ngươi nhưng như thế càng khiến ta kiên định phải giết ngươi." Vu thần nữ bước tới chỗ Ngụy Tác.

Nàng ta đi không nhanh, chân ngọc hơi di, nhưng mỗi bước thinh không đều có vô số hà quang lấp lánh, khí tức diệt thế dấy lên.

"Chát!" "Chát" "Chát!"

Vô hình pháp vực bị cước bộ dấy động, tâm tạng Ngụy Tác chấn động, thể nội thần văn tan dần.

"Giết cái đầu ngươi!"

Ngụy Tác nói rất thô thiển nhưng sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, trực tiếp nhắm Vu thần nữ phát ra Đại thừa pháp âm, đồng thời thi triển Động Hư bộ phạt, lùi lại.

Vu thần nữ là đối thủ đáng sợ nhât gã từng đấu, tựa hồ không chỉ nắm vững một loại pháp vực mà cước bộ cũng có pháp vực khôn tả, nếu nhục thân và thể nội thần văn của gã không mạnh thì tâm mạch đã tan nát từ lâu.

"Chặn được một đòn của ta, khá lắm." Vu thần nữ lóe hà quang, Đại thừa pháp âm không thể công phá hộ thân pháp vực của nàng ta."Chát!" Khí tức hùng hậu lại xuất hiện trong thiên địa, vô số thần văn lấp lóe thất sắc hà quang bừng lên, diễn hóa ra một vùng thiên địa đầy hoa ánh sáng, uy năng giữ cứng thân thể Ngụy Tác trên không trung.

"Cách!"

Ngụy Tác chìm trong xích hà và ngân sắc thần quang, thân thể nứt nẻ, da cũng nứt nẻ, đầu có vài vết nứt toác, mi tâm rỉ máu như sắp bị ép tan.

"Đinh!"

Cùng lúc, quang hoa chói lòa hiện lên trước mặt Ngụy Tác, tiên khí vô cùng vô tận chấn động, Ngụy Tác tế xuất cái bình màu!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1287)