← Ch.077 | Ch.079 → |
Long Tiêu Diêu nghe thấy thế liền cả kinh, bí mật của hắn không thể cho phép người khác biết được, hơn nữa tu vi bản thân hắn cũng không cao, không thể lại dính liên lụy vào người được. Nhưng hiện tại tu sĩ trung niên mặt đã chuyển sang màu xám đen. rõ ràng là bị trúng kịch độc, sinh mệnh không còn nhiều nữa. Đối với ủy thác của người sắp chết, hắn thật sự không nỡ cự tuyệt, nhất thời do dự, không biết làm thế nào.
Tu sĩ trung niên cùng nhìn ra Long Tiêu Diêu đang do dự, nhưng hắn lại không thất vọng mà càng yên tâm hơn. Hắn bất đắc dĩ mới phải ủy thác, mà hắn lại cùng không quen biết Long Tiêu Diêu, nếu Long Tiêu Diêu dễ dàng đáp ứng thì ngược lại hắn khó mà yên tâm được.
Tu sĩ trung niên cười nói:
Đạo hữu. ta tên là Bạch Thiên Thành, đây là con gái của ta Bạch Như Ngọc, năm nay 15 tuổi, có tu vi Luyện Khí Kỳ cấp sáu. nàng có băng linh căn biến dị cấp hai, tu luyện công pháp Địa giai trung cấp thuộc tính thủy của Ngọc Nữ Cung. Chỉ cần nàng có thể đạt tới Luyện Khí Kỳ cấp bảy thì ba năm sau có thể gia nhập Ngọc Nữ Cung.
Tu sĩ trung niên hơi chần chừ một chút, liền nói:
Đạo hữu chắc cùng đã biết, hai tên tặc tử kia sở dĩ ra tay đối phó với ta bởi vì ta trong lúc vô ý đã phát hiện được một động phủ của tu sĩ thượng cổ, đồng thời cũng chiếm được bảo vật trong đó. Vị cổ tu sĩ này là một vị luyện đan đại sư, trong di vật của hắn có một viên Bổ Linh Đan cực kỳ quý hiếm, có thể dùng để tăng lên cấp bậc linh căn của bản thân. Ngoài ra còn có một ít pháp khí, đan dược cùng một bộ Đan Kinh, chỉ cần đạo hữu đồng ý chiếu cố cho tiểu nữ thì những vật phẩm này đều tặng toàn bộ cho đạo hữu.
Long Tiêu Diêu nghe thấy vậy, vội đáp:
Bạch đạo hữu không thể làm thế, ta nếu làm như vậy thì có gì khác hai tên kia đâu? Mấy thứ này nên để lại cho Bạch Như Ngọc thôi.
Bạch Thiên Thành lộ ra một tia cười khổ, nói:
Đạo hữu. tình huống vừa rồi ngươi cũng thấy được rồi đó, thất phu vô tội, hoài bích có tội a. ta đã bị hại như thế này rồi, làm sao lại có thể để cho Ngọc nhi mang bảo vật bên người như vậy được chứ. Hơn nữa. Tu Tiên giới coi trọng cơ duyên, ta thấy đạo hữu có thể sử dụng Pháp kỹ thuộc tính hỏa, nên Đan Kinh và đan đỉnh sẽ có trợ giúp cho đạo hữu. đạo hữu không nên từ chối, nếu có thể đáp ứng chiếu cố tiểu nữ thì ta vô cùng cảm kích.
Long Tiêu Diêu nghe vậy, có chút động lòng. Đan Kinh chính là thứ hắn nằm mơ cùng muốn có, hơn nữa đạo lý hoài bích có tội hắn sao lại không hiểu, chính hắn cùng vì chút tài phú trên người mà dính phải mấy lần phiền toái. Vả lại, hắn cũng vì mang bí mật Vạn Thú Lệnh mới không thể không tránh xa những người tu tiên khác.
Long Tiêu Diêu thờ dài nói:
Bạch đạo hữu, ta tên là Long Tiêu Diêu, tuy tu vi còn thấp, nhưng chỉ cần đủ năng lực thì nhất định sẽ giúp ngươi chiếu cố Bạch tiểu thư. Còn những vật phẩm kia, ta sẽ giữ hộ cho Bạch tiểu thư, tương lai khi nàng có đủ thực lực thì sẽ giao lại là được. Viên Bổ Thiên Đan kia cùng không có ích gì với ta, ta sẽ để cho Bạch tiểu thư dùng, đạo hữu cứ yên tâm đi.
Bạch Thiên Thành nghe vậy, trên mặt lộ vẻ tươi cười, yêu thương xoa đầu thiếu nữ, nói:
Ngọc nhi đừng khóc! Ai chẳng phải trải qua sinh lão bệnh tử, sau này cha không thể chăm sóc được ngươi nữa, phải biết nghe lời, biết chưa?
Thiếu nữ miễn cưỡng gật đầu, lập tức liền nhào vào lòng Bạch Thiên Thành, òa khóc. Bạch Thiên Thành nhu hòa nhìn nàng một cái, quay đầu nói với Long Tiêu Diêu:
Long đạo hữu, ta thấy ngươi cùng không nhiều tuổi, có thể tu luyện đến mức này, chắc chắn có được một phen kỳ ngộ, hơn nữa ta thấy đạo hữu có thể sử dụng đồng thời nhiều loại pháp khí. Ta cùng không muốn hỏi nhiều về bí mật của ngươi, nhưng hy vọng về sau đạo hữu nên cẩn thận một chút, nếu không thể tiêu diệt hết đối thủ để diệt khẩu thì chỉ nên sử dụng pháp khí và Pháp kỹ thuộc tính lôi và hỏa để tránh quá mức kinh thế hãi tục, khiến cho kẻ xấu nhòm ngó.
Long Tiêu Diêu nghe vậy khẽ biến sắc, đúng là hắn không chú ý những chi tiết này, địch nhân mà hắn gập từ trước tới giờ đều bị hắn tiêu diệt, nhưng nhỡ đâu có người chạy trốn được, biết được mình có thể nắm giữ công pháp nhiều thuộc tính thì chỉ sợ phiền toái sẽ không ngừng tìm đến mình.
Long Tiêu Diêu nghĩ vậy, trịnh trọng hướng về phía Bạch Thiên Thành, nói:
Đa tạ Bạch đạo hữu nhắc nhờ, trước kia quả thật ta đã quá mức sơ suất rồi!
Bạch Thiên Thành nói:
- Mặt khác, Long đạo hữu cũng phải cẩn thận, không dễ dàng tin tưởng người khác. Bản thân ta bởi vì tin tưởng tên Vạn Phú kia mới xảy ra chuyện hôm nay. Còn có, ngươi mang theo Ngọc nhi phải cách xa người tu tiên Vạn gia tại Lĩnh Nam, gia tộc bọn họ biết được ta có bảo vật của cổ tu sĩ mới phái tên Vạn Kim kia đến trợ giúp Vạn Phú đuổi giết ta, hiện tại chắc chúng đã biết được hai tên này đã chết, hẳn là sẽ tiếp tục phái người đuổi giết, ngươi nên dẫn Ngọc nhi nhanh rời đi.
Long Tiêu Diêu đang định đưa hai người Bạch Thiên Thành bay khỏi nơi này, thì Bạch Thiên Thành đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, gương mặt vặn vẹo, cuối cùng miễn cưỡng lấy ra một cái nhẫn, nói:
- Long đạo hữu, vật phẩm của cổ tu sĩ đều ở trong này, ngươi chỉ cần nhỏ máu vào là có thể sử dụng, tiểu nữ liền bái...
Nói tới đây, cánh tay Bạch Thiên Thành đột nhiên nhũn lại, rơi xuống, tuyệt khí mà chết. Thiếu nữ thấy vậy liền ôm thi thể Bạch Thiên Thành, không ngừng lay, vừa khóc thảm thiết vừa kêu phụ thân, khiến cho Long Tiêu Diêu ở bên cạnh không khỏi cảm thấy tan nát cõi lòng.
Long Tiêu Diêu cũng không thúc giục, chỉ lặng lẽ nhìn thiếu nữ, cho tới khi nàng khóc nhiều quá ngất đi, hắn mới lấy ra một viên Thanh Tâm Đan cho nàng ăn vào. Sau khi đờ thiếu nữ dựa vào gốc cây, hắn điều khiển Bắc Đẩu Kiếm đào ra một hố to trên mặt đất, lấp thi thể Bạch Thiên Thành vào trong đó.
Thiếu nữ thất thần ngồi dưới đất, không nói câu nào mà quan sát mọi hành động của Long Tiêu Diêu. Cho tới khi Long Tiêu Diêu mai táng thi thể Bạch Thiên Thành xong xuôi, nàng mới nhào tới bên cạnh hố đất vừa lấp, nước mắt như những giọt trân châu rơi xuống.
Long Tiêu Diêu đợi một chút cho thiếu nữ bình phục, sau đó lấy ra một thanh Bắc Đẩu Kiếm để cho nàng đứng lên, còn hắn thì đứng phía trước, lại lấy ra Thanh Mộc Tráo để bảo vệ thiếu nữ rồi mới mang theo nàng bay về phía Long Môn trấn.
Nếu người tu tiên Vạn gia đuổi giết thiếu nữ này, Long Tiêu Diêu cảm thấy có lẽ tránh né một thời gian ở thế tục là an toàn nhất. Hơn nữa, khi mang theo nàng, hắn cũng không thể dễ dàng ra ngoài mạo hiểm, nếu đã đáp ứng Bạch Thiên Thành rồi thì hắn đương nhiên phải chiếu cố cho nàng.
Long Tiêu Diêu mang theo thiếu nữ dừng ở đại viện Long gia khiến các tộc nhân Long gia vô cùng kinh ngạc. Lúc hắn rời đi mới có không đến 14 tuổi, giờ đã là thanh niên 20 tuổi, thân hình cũng cao hơn trước quá một đầu người, hình dáng cũng thay đổi nhiều.
Ba vị Trưởng bối trong gia tộc lúc đầu giờ chỉ còn hai người, một trong đó là đệ đệ của phụ thân Long Tiêu Diêu, thúc thúc của hắn, tuy hình dáng của hắn có biến hóa rất lớn nhưng thúc thúc hắn vẫn nhận ra. Tuy nhiên, thúc thúc hắn cùng thật sự không ngờ được, khi xưa phụ thân Long Tiêu Diêu ra ngoài tu luyện 40 năm mới có thể phi hành, nhưng giờ Long Tiêu Diêu mới có 20 tuổi đã làm được, trách sao thúc thúc hắn không thấy kỳ lạ?
Biết Long Tiêu Diêu về nhà, các Trưởng bối trong gia tộc vô cùng cao hứng, nhờ thân phận người tu tiên của hắn mà gia tộc có thể một lần nữa được chấn hưng, hắn chính là hy vọng và chỗ dựa của gia tộc. Tuy nhiên, điều làm cho người trong gia tộc buồn bực nhất chính là hắn yêu cầu người nhà không cho người ngoài tùy tiện quấy rầy hắn, khiến tộc trường sau khi biết việc này có chút bất mãn.
-o0o-
← Ch. 077 | Ch. 079 → |