← Ch.102 | Ch.104 → |
Khoảng cách từ Hoa Sơn đến Vương Ốc Sơn cũng không quá xa đối với tu tiên giả, Long Tiêu Diêu chỉ mất hai ngày đã bay đến Vương Ốc Sơn. Lúc này hắn biến ảo thành một tu sĩ trung niên Trúc Cơ sơ cấp đen và gầy. Tuy nhiên vì Vương Ốc Sơn thường xuyên có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ lui tới nên hiệu quả thần thông Huyễn Hóa của hắn cùng vô cùng có hạn.
Tuy nhiên, Vương gia để bảo hộ tu tiên giả đến giao dịch, đã biến 50 dặm xung quanh Vương Ốc Sơn thành vùng cấm, cấm tất cả giao chiến, giết chóc, chỉ như vậy mới có thể khiến tu sĩ khác yên tâm tới giao dịch. Do các bí tịch giao dịch tại đây đều quá mức nhạy cảm, hơn nữa tu tiên giả đi mua bán đều mang trên người một số tiền lớn, nên an toàn của khách hàng là điều cần lo lắng đầu tiên.
Long Tiêu Diêu vô cùng hoan nghênh quy định này. Phường thị Vương gia ở ngay dưới chân Vương Ốc Sơn, chiếm diện tích cũng không quá lớn. Phường thị được một kết giới trận pháp bao phủ, hắn liền dừng lại ở ngoài cửa lớn phường thị, theo quy định nộp mười khối linh thạch cấp thấp, tiến vào trong kết giới bảo hộ của phường thị.
Phường thị Vương gia hoàn toàn khác so với các phường thị khác, tất cả các cửa hàng tại đây đều do Vương gia trực tiếp bán. Chỉ có mấy cửa hàng cao cấp gồm luyện đan, trận pháp, luyện khí, chế phù, công pháp, Pháp kỹ, kỳ văn mật lục. Ngoài ra còn có một đại sảnh đấu giá rộng hơn một ngàn thước vuông.
Long Tiêu Diêu chỉ biết về phường thị Vương gia qua trí nhớ tàn phiến của Quỷ tu Kim Đan, hắn biết đại sảnh đấu giá là nơi đấu giá các công pháp và bí tịch bậc cao, nếu đã ở trong đại sảnh đấu giá mua được bí tịch thì cửa hàng của Vương gia sẽ không phục chế nó để tiêu thụ nữa, điều này cũng khiến cho mỗi đại phái không tiếc tiền cũng phải thu hồi các bí tịch bổn môn vốn bị lọt ra ngoài về. Từ đó, Vương gia sau khi kiếm được một số tiền lớn thì cũng không đến nỗi kết thù với các đại phái, giảm đi một ít địch nhân.
Phường thị Vương gia tiêu thụ đủ loại bí tịch, không chỗ nào không có, trong này có bí tịch tu tiên chính đạo, cũng có thể mua được tất cả bí thuật tà phái, có thể nói là chính tà cùng làm ăn, cùng hái ra tiền.
Hơn nữa, bọn họ giao dịch cũng không quan tâm lớn bé, cao thấp, thấp nhất còn có cả Pháp kỹ và công pháp Hoàng giai, còn công pháp Địa giai thì thuộc loại dùng để đấu giá, đó đều là bí mật bất truyền của mỗi đại tu tiên môn phái.
Cùng lúc Long Tiêu Diêu tiến vào phường thị, hắn được phường thị đưa cho một cái mặt nạ có thể ngăn cách thần thức tra xét. Hắn phát hiện khách hàng trên phố đa số đều mang mặt nạ giống nhau. Tu tiên giả khi đi vào chợ đen thì không kể tu vi cao thấp, có mục đích gì thì cơ bản đều không muốn người khác phát hiện thân phận thật sự của mình.
Long Tiêu Diêu cũng đeo mặt nạ lên, đi về phía cửa hàng kỳ văn mật lục. Trong phường thị có rất nhiều tu tiên giả bậc cao, nhưng cơ bản chỉ có tu sĩ bậc thấp mới đến loại cửa hàng kỳ văn mật lục này.
Long Tiêu Diêu vừa tiến vào cửa hàng, đã được một nhân viên phụ trách tiếp đãi Luyện Khí Kỳ đưa vào một gian phòng rộng một thước vuông. Nhân viên này dùng một miếng lệnh bài phát động một cái trận pháp ngăn cách có tác dụng ngăn chặn tra xét từ bên ngoài.
Long Tiêu Diêu hỏi thẳng nhân viên này có hay không tin tức liên quan đến Lạc Nhật Sơn Mạch, nhân viên này liền nói:
- Thưa tiền bối, bản giới thiệu về thí luyện Lạc Nhật Sơn Mạch có giá 20 linh thạch, bản đồ Lạc Nhật Sơn Mạch là 500 linh thạch, tuy nhiên chúng ta đã hạ cấm chế trên bản đồ, không thể phục chế được.
Long Tiêu Diêu nghe thấy còn có bản đồ Lạc Nhật Sơn Mạch, trong lòng kinh hỉ, sinh ra vài phần bội phục đối với phường thị Vương gia, không khỏi tính toán tìm đọc một chút bí tịch tu tiên tạp học cần thiết.
Luyện Đan Thuật tuy rằng quan trọng nhất, nhưng trước mắt Long Tiêu Diêu có được di sản của cổ tu sĩ, không cần mua lại; tâm đắc luyện khí của Thượng Quan gia tộc cũng thuộc loại bí tịch tu tiên đỉnh cấp; tâm đắc trận pháp của Thanh Vân tông cũng tạm thời đủ dùng; hiện nhu cầu cấp bách của hắn chính là mua bí tịch chế phù.
Long Tiêu Diêu bất động thanh sắc giao linh thạch mua phần giới thiệu và bản đồ của Lạc Nhật Sơn Mạch. Hắn liền trực tiếp cầm xem bản giới thiệu này.
Bản giới thiệu này cũng tương đối cụ thể, bao gồm thời gian, địa điểm, phí dụng của thí luyện Lạc Nhật Sơn Mạch, còn có các chủng loại yêu thú chủ yếu, am hiểu gì, phân bố ở đâu trong Lạc Nhật Sơn Mạch, cuối cùng là vị trí linh thảo, bao gồm cả Tụ Ngưng Thảo, bên trong Lạc Nhật Sơn Mạch.
Thí luyện Lạc Nhật Sơn Mạch cũng kéo dài một trăm ngày, tại khu vực này yêu cầm, yêu thú cơ bản từ cấp bốn đến cấp sáu, tương đối mà nói thì yêu cầm có uy hiếp lớn với tu tiên giả.
Phạm vi trung tâm Lạc Nhật Sơn Mạch rộng mấy chục dặm, trong đó khu vực trung tâm nhất chỉ rộng mười mấy dặm. Thần kỳ nhất là trong khu vực trung tâm có hiệu quả gia tăng trọng lực, vùng trung tâm nhất có trọng lực lên tới gấp mười lần mà Tụ Ngưng Thảo sinh trưởng ngay tại đây.
Mà bên ngoài khu vực trung tâm cũng ngẫu nhiên xuất hiện vài chỗ trọng lực tăng mạnh, đường kính vài thước đến mấy chục trượng đều có cả, trọng lực thấp nhất cũng là năm lần, hơn nữa dùng thần thức lẫn mắt thường đều không thể phát hiện được.
ở trong khu vực tăng trọng lực, không chỉ trọng lực đối thân thể tu tiên giả tăng mạnh, khiến cho di động chậm chạp, thậm chí thân thể còn không chịu được, hơn nữa sau khi tiến vào đó còn không thể phi hành, mức độ nguy hiểm không cần nói cũng biết.
Bên trong không gian trọng lực không có yêu cầm và yêu thú tầm thường, nhưng lại có một loại kiến tên là Thiên Quân Nghĩ chiếm đóng. Loại Thiên Quân Nghĩ này chẳng những năng lực cắn xé cực tốt mà thân thể phòng ngự cũng rất cứng cỏi, trong đó còn có cả kiến độc, hơn nữa chúng thường kết thành đội hàng chục, hàng trăm con đi cùng nhau, tu tiên giả không thể phi hành mà gặp phải chúng thì cơ bản là đến xương cũng chẳng còn.
Tuy nhiên, loại Thiên Quân Nghĩ này thuộc loại độc trùng thuộc tính kim, dùng công kích thuộc tính hỏa đối với chúng vẫn có chút hiệu quả. Chẳng qua, ở trong không gian trọng lực thì pháp khí của tu tiên giả cũng chịu ảnh hưởng của trọng lực tăng mạnh, khiến cho chân khí tiêu hao để điều khiển chúng cao hơn mấy lần so với bên ngoài.
Long Tiêu Diêu nhìn thấy những điều này, có chút kinh hãi đối với nguy hiểm trong Lạc Nhật Sơn Mạch, nhưng hiện hắn đã không có lựa chọn khác, tất cả chỉ có thể tới lúc đó tính sau. Thu hồi ngọc giản, rời khỏi cửa hàng, hắn trực tiếp đi đến cửa hàng chế phù.
Khách hàng tại cửa hàng chế phù phần lớn là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ và Kim Đan Kỳ. Long Tiêu Diêu tiến vào đó cũng được một nhân viên cửa hàng đưa vào một gian phòng ngăn cách. Vì phường thị Vương gia phần lớn buôn bán loại vật phẩm không thể đưa ra ánh sáng nên loại không gian độc lập dùng để tiếp khách và kiểu giao dịch một và một này sẽ là bảo đảm nhất cho khách hàng. Do nhân viên phục vụ chu đáo, vật phẩm hiếm quý, tuy giá cao nhưng sinh ý lại rất tốt.
Long Tiêu Diêu vẫn như cũ trực tiếp hỏi, nhân viên cửa hàng liền nói:
- Thưa tiền bối, bí tịch Chế Phù Thuật có vài loại, loại sơ cấp bán giá từ ba đến năm trăm linh thạch, hai loại trung cấp bán giá ba ngàn linh thạch, còn cao cấp bán giá hai vạn hai ngàn linh thạch. Cửa hàng ở đây còn có một phần bí tịch chế phù đỉnh cấp, bởi vì chưa bán đấu giá được nên chúng tôi vẫn có thể phục chế để tiêu thụ, bán giá mười hai vạn linh thạch.
Long Tiêu Diêu nghe xong không khỏi giật mình, phục chế tiêu thụ còn có giá mười hai vạn linh thạch, chỉ sợ bán đấu giá ít nhất cũng phải trăm vạn linh thạch, phường thị Vương gia này đúng là kiếm được nhiều tiền.
Long Tiêu Diêu tất nhiên là muốn học loại Chế Phù Thuật tốt nhất, tuy nhiên giá cả bí tịch chế phù đỉnh cấp thực sự quá đắt, trên người hắn chỉ có tầm hơn một vạn linh thạch, quả thực là hữu tâm vô lực.
-o0o-
← Ch. 102 | Ch. 104 → |