← Ch.110 | Ch.112 → |
Long Tiêu Diêu đã có kinh nghiệm hấp thu thú hồn của mãng xà cấp sáu, nên hấp thu hồn phách của thương ưng cấp sáu cũng không có mang đến phiền toái gì cho hắn. Trong những ngày sau đó, hắn cũng không nóng vội đi tới hướng khu vực trung ương, mà vẫn quanh quẩn trong núi non trùng điệp càn quét yêu thú và dược thảo. Đương nhiên, một khi phát hiện có yêu cầm cấp sáu đơn lẻ một mình trên không trung, hắn cũng sẽ tiếp tục dụ xuống để giết chết.
Sau khi Long Tiêu Diêu hấp thu năm thú hồn cấp sáu, liền đạt tới Trúc Cơ bậc cao đỉnh phong, đương nhiên hắn tiếp tục nén ép chân nguyên để tăng lên tu vi của mình. Tuy nhiên, trong mười mấy ngày này, tuy rằng trước sau hắn giết chết mười mấy con yêu cầm, yêu thú cấp sáu, đồng thời hấp thu hồn phách của chúng, nhưng trong số đó hắn cũng không cảm thấy có con vật nào đặc biệt cường đại hoặc kỳ lạ, cho nên chỉ thu những hồn phách này vào vị trí huyệt đạo bình thường.
Bởi vì người tu tiên tiến vào Lạc Nhật Sơn Mạch gần như đều là một lòng ngắt lấy Tụ Ngưng Thảo. Hơn nữa, bởi vì có thể phi hành ở tầng thấp trên không trung, nên chỉ trong mấy ngày, những tu sĩ may mắn còn sống sót đều hoàn thành tụ họp cùng nhau, đều xuất phát hướng vào khu vực trung tâm. Ngược lại Long Tiêu Diêu vẫn một thân một mình dạo trên mảnh đất bên ngoài, lúc này có vẻ trống vắng, nên suốt đoạn đường đi hắn vẫn chưa gặp phải người tu tiên nào khác.
Người tu tiên đi vào Lạc Nhật Sơn Mạch, vẫn chưa phát sinh chém giết lẫn nhau đại quy mô, ở nơi này khác biệt với Linh Dược Viên, nếu phát sinh tranh đấu, linh khí ở dưới dao động sẽ rất dễ dàng bị yêu cầm trinh sát vân vũ trên không trung phát hiện, nếu lưỡng bại câu thương rồi lại bị yêu cầm công kích tiếp, chỉ sợ không có mảy may cơ hội còn sống sót.
Hơn nữa, gần như tất cả người tu tiên tham gia thí luyện, đều biết Tụ Ngưng Thảo ở chỗ khu vực trung ương cực kỳ hung hiểm, nếu gặp phải đàn kiến Thiên Quân Nghĩ đại quy mô, chỉ sợ chỉ có hợp sức hai ba chi đội ngũ người tu tiên lại, mới có thể thắng lợi. Mà Tụ Ngưng Thảo thường thường sinh trưởng cũng là mười mấy cây, mấy chục cây mọc cùng một chỗ, dù sao hai người một cây cũng đủ, cho nên, các tu sĩ nguyện ý hợp tác thành đội ngũ ngược lại càng thêm nhiều.
Long Tiêu Diêu chuyên tâm càn quét ở khu vực bên ngoài, bởi vì người tu tiên đi vào nơi này đều có mục đích chính xác rõ ràng, cho nên dược thảo ở khu vực bên ngoài đúng là rất ít có người ngắt lấy, hắn thu hoạch cũng thật dồi dào, trong đó có hai loại dược thảo còn là thần thông Giám Bảo của hắn có thể hơi cảm nhận được một chút quý giá.
Hơn hai mươi ngày trôi qua. Long Tiêu Diêu đã trước sau hấp thu hai chục cái thú hồn, tuy rằng chỉ là kích hoạt, tồn trữ ở vị trí huyệt đạo bình thường, nhưng năng lượng của thú hồn như trước có tác dụng cải tạo thể chất. Tuy rằng trong đó rất nhiều yêu cầm đối với tăng trưởng cường độ thân thể hắn cũng không rõ ràng lắm, nhưng hắn có thể cảm nhận được thị lực, tính linh hoạt của thân thể và tốc độ phi hành của mình đều có tăng lên trên diện rộng.
Long Tiêu Diêu vẫn đi tới trong rừng núi rậm rạp, phía trước xuất hiện một khe núi rộng chừng mấy chục thước nằm giữa hai ngọn núi trọc. Trên không trung có một con yêu cầm cấp sáu lượn quanh, đang chờ đợi có người hoặc yêu thú băng qua khe núi kia.
Đó là một con phi ưng dài hơn hai thước, cả thân thể trắng như tuyết, giống như một đám mây trắng lơ lửng giữa không trung. Yêu cầm ở dưới cây cối rậm rạp chẳng những tầm nhìn bị cản trở, hơn nữa bay lượn cũng bị ảnh hưởng. Cho nên địa điểm này bạch ưng có thể phát huy ưu thế phi hành của yêu cầm, cũng chính là vị trí săn bắt tốt nhất của nó.
Long Tiêu Diêu nhìn thấy con bạch ưng thần tuấn này, lập tức lấy ra trận bàn chuẩn bị sẵn sàng. Hắn đã dùng Pháp trận phụ trợ giết chết mười mấy con yêu cầm cấp sáu, tự nhiên sẽ không xem con bạch ưng cấp sáu này ở trong mắt. Hắn từ dưới sự bảo vệ của cây cối trên núi rừng bay ra, bay nhanh về hướng đỉnh núi đối diện.
Bạch ưng vừa thấy Long Tiêu Diêu xuất hiện liền đáp xuống. Hắn lập tức phát hiện mình phán đoán có chút sai lầm, tốc độ phi hành của con bạch ưng này không ngờ lại mau lẹ gần gấp đôi so với yêu cầm hắn gặp phải trước đây. Dưới loại tốc độ nhào xuống này, tốc độ phi hành của nó chiếm được tăng lên, vì thế trước khi hắn tới đỉnh núi đối diện, CŨNG sẽ lọt vào công kích của bạch ưng.
Long Tiêu Diêu quyết định thật nhanh, liền toàn lực rót chân khí vào Báo Bì Ngoa, tốc độ phi hành ngay tức thì tăng lên gấp đôi. Bởi vì hắn liên tục hấp thu mười mấy cái hồn phách của yêu cầm cấp sáu, lúc này hắn lại dùng toàn lực phi hành, không những không có cảm giác thân thể có gì không khoẻ, hơn nữa về khống chế phi hành cũng vô cùng linh hoạt, ở trước khoảnh khắc bạch ưng đập xuống, rốt cục hắn an toàn bay tới đỉnh núi đối diện.
Vừa hạ xuống đỉnh núi, Long Tiêu Diêu liền gọi ra một cái Thần khí hạ phẩm Linh Thổ Tráo. Từ trong Vạn Thú Lệnh truyền ra cho hắn một tin tức, hắn liền biết con bạch ưng này chính là linh cầm bao gồm hai thuộc tính hiếm thấy: thuộc tính băng biến dị và thuộc tính phong, tên là Kim Tình Tuyết Ưng, thuộc loại ưng tộc đỉnh cấp, có thần thông không thua kém gì Đại Bằng.
Long Tiêu Diêu nguyên vốn CŨNG không nghĩ tới bạch ưng này lại có thần thông lớn như thế, đợi đến lúc bạch ưng đập xuống, hắn dùng thần thức tập trung vào bạch ưng, lúc này Vạn Thú Lệnh mới truyền ra những tin tức này. Lần này hắn biết gặp phải kình địch, không dám có chút sơ suất nào, lại gọi ra một tấm Hoàng Thổ Thuẫn linh khí cực phẩm, nghênh đón cú đập xuống của bạch ưng.
Khi bạch ưng nhào xuống đến cách Hoàng Thổ Thuẫn còn có mấy thước, đột nhiên nó há mồm phun ra một cây băng dài gần ba tấc đánh xuống Hoàng Thổ Thuẫn. Tiếp theo, bạch ưng vỗ mạnh hai cánh, một cái lốc xoáy đường kính hơn nửa thước thổi quét xuống phía dưới.
Cây băng bắn trên Hoàng Thổ Thuẫn, mặc dù thổ có thể khắc thủy, cũng không thể khắc chế cây băng thuộc tính băng. Hơn nữa, bản thân thuộc tính biến dị vốn uy lực đã cường đại hơn so với thuộc tính ngũ hành bình thường, Hoàng Thổ Thuẫn lập tức lay động một trận, trong nháy mắt rút nhỏ lại gần phân nửa. Yêu thú cấp sáu thi triển ra yêu kỹ, ẩn chứa yêu nguyên lực thập phần dư thừa, lực công kích cực mạnh, tuyệt đối không kém gì một kích của Thần khí hạ phẩm.
Long Tiêu Diêu tay trái điểm ra một chỉ quyết, từ xa rót chân khí vào Hoàng Thổ Thuẫn ổn định phòng ngự bảo vệ, tay phải thi triển ra Minh Lôi Quyết, một đạo lôi điện màu vàng nhạt bay tới hướng bạch ưng.
Bạch ưng tiếp tục vỗ cánh phóng ra phong đoàn, thoáng cái cũng công kích trên Hoàng Thổ Thuẫn. Hoàng Thổ Thuẫn vốn chưa khôi phục, lại tiếp tục bị phong đoàn công tới, lập tức thu nhỏ lại đến một phần ba, có vẻ lung lay sắp đổ.
Tiếp theo sau Bạch ưng vung lợi trảo chộp vào Hoàng Thổ Thuẫn, lập tức Hoàng Thổ Thuẫn phát ra một tiếng "rắc" giòn tan, nhưng lại dưới một trảo của bạch ưng liền vỡ nát thành vô số mảnh nhỏ.
Bạch ưng đối mặt với lôi điện bay vọt tới, cũng không dám sơ suất, lập tức phun ra một luồng băng nghênh đón lôi điện. Băng khắc lôi, tuy rằng trước mắt Long Tiêu Diêu thi triển chính là Minh Lôi Quyết dung hợp, nhưng như trước vẫn bị khắc chế mà tan rã thành vô hình.
Bạch ưng lại nhào xuống vung hai trảo chộp vào Thổ Linh Tráo, Thổ Linh Tráo lập tức lay động vặn vẹo. Nhưng Long Tiêu Diêu chính đang chờ đợi thời cơ này, hắn lập tức phát động Pháp trận, trong nháy mắt, Ngũ Hành Trận cùng Mê Trận đã bao trùm bạch ưng ở trong đó, công kích ngũ hành trong Pháp trận đều tập trung công kích vào bạch ưng, mà lúc này quanh thân bạch ưng cũng được bao phủ giữa màn sương trắng nồng đậm.
Lúc này Long Tiêu Diêu mới nhẹ thở ra, rơi vào Pháp trận, đừng nói chỉ là yêu cầm, cho dù người tu tiên nhân loại bị nhốt trong đó, chỉ cần không biết Pháp trận cũng khó có thể thoát khỏi khốn cảnh.
Nhưng mà, chiến sự phát triển hoàn toàn ra ngoài dự đoán của mọi người: bạch ưng vừa bị nhốt trong Pháp trận, nó liền vỗ mạnh hai cánh, một vòng phong đoàn bao bọc toàn thân nó, công kích của ngũ hành Pháp trận vừa chạm vào phong đoàn đó liền bị tan rã dần dần. Mà hai mắt bạch ưng đột nhiên phát ra kim quang, tiếp theo bạch ưng liền không bị chút ảnh hưởng nào, bay lên chỗ kết giới Pháp trận, vung đôi lợi trảo chộp vào kết giới.
-o0o-
← Ch. 110 | Ch. 112 → |