← Ch.123 | Ch.125 → |
Long Tiêu Diêu nghe vậy biết đã không thể lưu thiện tâm được nữa rồi! Trong túi trữ vật hắn căn bản không có thứ gì. Cho dù hai người này không thấy mình dùng Vạn Thú Lệnh thu lấy thú hồn nhưng trong túi trữ vật căn bản không có thi thể yêu thú, hắn không biết giải thích như thế nào được.
Sự việc cho tới lúc này, Long Tiêu Diêu căn bản không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể giết người diệt khẩu. Hắn giả vờ như đang lấy ra túi trữ vật, đưa tới chỗ hai người nhưng đột nhiên phát động Bắc Đẩu Kiếm và Thất Tinh Kiếm, chia ra đánh về phía hai người, đồng thời thi triển thần thông Huyễn Vựng.
Thần thông Huyễn Vựng dùng thần thức phát động, chỉ cần số lượng phân thần cùng đủ khi phân biệt đối phó vài người thì uy lực cũng không hề giảm xuống. Hai người thấy Long Tiêu Diêu cởi túi trữ vật xuống thì rất đắc ý, nghĩ rằng ai cũng sẽ có ít thu hoạch, lần tuần tra này cũng không công lãng phí. Đột nhiên, hai người cảm giác bạch quang trước mắt lóe sáng, nháy mắt lâm vào trạng thái mê muội.
Tu vi hai người này thấp hơn Long Tiêu Diêu, thần thức lại thua xa hắn. Dưới thần thông Huyễn Vựng, cho dù lưu ý đề phòng cũng không thể may mắn thoát khỏi. Một khắc khi hai người lâm vào mê muội thì vận mệnh cũng đã định. Mười bốn thanh phi kiếm phân biệt xuyên qua thân thể hai người. Hắn vội vàng thu lấy túi trữ vật và thi thể hai người, lập tức ngự khí bay về phía ngoài sa mạc.
Hai người này là đệ tử của Xích Diễm Môn, một trong bốn môn phái khống chế phiến sa mạc này. Ngay khi hai người chết đi, lệnh bài của bọn họ lưu lại ở môn phái cũng lập tức ảm đạm vô quang. Tuy nhiên, trong môn phái có tới mấy trăm khối lệnh bài, mà theo quy định, mỗi ngày sẽ có đệ tử đi kiểm tra lệnh bài một lần. Cho nên khi phát hiện ra lệnh bài của hai người ảm đạm thì thời gian đã trôi qua hơn ba canh giờ.
Đệ tử Xích Diễm Môn lập tức báo cáo lên cao tầng, cũng tập trung, phái ra rất nhiều đệ tử tuần tra thì thời gian cũng đã trôi qua năm canh giờ. Tuy nhiên, vì hai người này tử vong khi đang tuần tra trên sa mạc cho nên Xích Diễm Môn cũng lập tức thông báo cho ba môn phái còn lại. Ba nhà kia cũng phái ra rất nhiều đệ tử tìm kiếm trong sa mạc, còn đệ tử Xích Diễm Môn lại tìm kiếm bên ngoài sa mạc.
Do có hai gã đệ tử Trúc Cơ Kỳ đồng thời bị giết, bọn họ tự nhiên thuận lý thành chương, coi hung thủ là một nhóm tu sĩ Trúc Cơ Kỳ khác hoặc là một tu sĩ Kim Đan Kỳ trở lên. Vì chu toàn, Xích Diễm Môn còn xuất động hai gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ mang theo hai mươi gã quản sự Kim Đan Kỳ cùng hơn trăm tên đệ tử Trúc Cơ Kỳ bao vây khu vực mà hai tên kia phụ trách
Long Tiêu Diêu đoán được việc phát hiện ra cái chết của hai tên kia hẳn mất một đoạn thời gian cho nên tận dụng thời gian, dùng tốc độ cao nhất lướt đi tầm thấp, hướng ra ngoài sa mạc. Khi Xích Diễm Môn xuất động nhân mã thì hắn đã chạy khỏi sa mạc. Tuy nhiên, hắn cũng đoán ra được đối phương chắc chắn sẽ kiểm tra, tìm tòi bên ngoài sa mạc mà lúc này chân khí hắn tiêu hao nghiêm trọng do phi hành thời gian dài. Vì vậy, hắn cũng không sốt ruột chạy xa mà bay tới một phường thị tu tiên cách sa mạc vài dặm tên là phường thị Qua Nam.
Phường thị tu tiên là nơi người tu tiên tụ tập, có rất nhiều tán tu, dễ dàng đục nước béo cò, ẩn nặc hành tung. Mặc dù trong mắt phàm nhân bình thường thì sa mạc là nơi đất cằn sỏi đá nhưng thổ, hỏa linh khí lại rất dồi dào, là nơi tu luyện rất phù hợp cho những người tu tiên tu luyện công pháp có thổ, thuộc tính hỏa. Bởi vậy, trong phường thị này cũng rất nhộn nhịp, rất đông người.
Long Tiêu Diêu vừa tới đây lập tức tiến vào bên trong. Hắn đi vào phường thị này cũng không mua bán gì mà tùy ý đi dạo. Hắn vừa đi lại vừa quan sát động tĩnh bên ngoài, cũng dùng năng lực tầm bảo của mình, tìm kiếm có bảo vật nào đáng mua hay không.
Quy mô phường thị Qua Nam này cũng thuộc loại trung bình, có gần ba trăm quầy hàng với hơn bốn mươi cửa hàng tiêu chuẩn và mười mấy cửa hàng cao cấp. Long Tiêu Diêu vòng vo ở mấy quầy hàng hơn một canh giờ, cũng tìm được một khối tài liệu thuộc tính hỏa đỉnh cấp và hai khối tài liệu thuộc tính lôi cao cấp, trong đó một khối là thượng phẩm, pha lẫn tài liệu khác bên trong bị hắn phát hiện, thu mua.
Năng lực tầm bảo của Long Tiêu Diêu có thể cảm nhận được khí tức vật phẩm thông qua tra xét. Nếu bảo vật đặt trong vật phẩm trữ vật hoặc có kết giới pháp trận ngăn cách khí tức thì hắn cũng bó tay. Mà phần lớn cửa hàng đều bày hàng hóa ngay trên các giá đỡ cho nên không ảnh hưởng tới năng lực này của hắn.
Môi trường sa mạc luôn cực nóng, thân mình liền có nhiều tài liệu thuộc tính hỏa. Mà bầu trời sa mạc luôn trong xanh, lôi điện thường trực tiếp đánh xuống, quanh năm suốt tháng cũng hình thành một ít tài liệu thuộc tính lôi không tồi.
Long Tiêu Diêu di chuyển trong này hai canh giờ liền phát hiện ra từ đại môn phường thị có hai gã tu sĩ Kim Đan Kỳ đi vào. Hai người này cũng không dám lỗ mãng ở trong phường thị mà chỉ đi dạo một vòng, quan sát khách hàng nơi này. Đương nhiên, hắn chủ yếu chú ý tới những cửa hàng cao cấp hoặc cửa hàng bậc cao sau đó rời đi.
Hai tên tu sĩ Kim Đan Kỳ này phát hiện ra vài đối tượng khả nghi trong phường thị, đương nhiên trong số đó sẽ không có Long Tiêu Diêu với tu vi biểu hiện ra ngoài là Trúc Cơ sơ cấp. Người bọn họ nghi ngờ chính là bốn tên Kim Đan Kỳ, có hai người trước kia đã có ác danh giết người đoạt bảo cùng với hai nhóm tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Long Tiêu Diêu nhìn thấy hai gã tu sĩ Kim Đan Kỳ rời khỏi phường thị thì dừng lại một hồi, cũng hướng ra ngoài phường thị đi tới. Nhưng khi hắn đi tới đại môn liền phát hiện ra hai gã Kim Đan Kỳ lúc nãy mang theo mười mấy tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đang xa xa giám thị đại môn.
Long Tiêu Diêu không biết những người đó căn bản không coi hắn là đối tượng khả nghi nhưng cũng không dám mạo hiểm. Hắn vờ như không thèm để ý, đi tới nơi chuyên môn cung cấp phòng khách cho những tán tu tới đây kinh doanh ở mé ngoài phường thị.
Phường thị tu tiên thường có bối cảnh nhất định, chỗ dựa vững chắc mới cam đoan an toàn. Để thuận lợi cho khách hàng và người kinh doanh, các phường thị bình thường đều bố trí một ít phòng khách đơn giản chuyên phục vụ những tán tu tới đây kinh doanh hoặc muốn có một nơi tu luyện.
Những phòng khách này chỉ rộng chừng mười thước vuông, có pháp trận phòng ngự và ngăn cách thần thức đơn giản nhưng để phát động cần linh thạch do khách hàng tự cung cấp. Bởi vì những phòng khách này vẫn thuộc phạm vi thế lực phường thị cho nên cũng được phường thị bảo hộ an toàn, tạm thời không có vấn đề gì cả.
Bởi vì phòng khách không lớn, linh khí cũng bình thường, giá cả mỗi tháng cũng chỉ có ba khối linh thạch, những tu sĩ Trúc Cơ Kỳ hoặc người kinh doanh đều có thể chấp nhận được.
Long Tiêu Diêu trực tiếp thuê một phòng khách, sau khi phát động pháp trận sẵn có còn lấy ra trận bàn bố trí thêm kết giới mới bắt đầu yên tâm tu luyện khôi phục chân khí hao tổn, đạt tới tình trạng tốt nhất mới tính toán hấp thu thú hồn Linh Dương.
Long Tiêu Diêu tiếp theo bắt đầu suy nghĩ tới một trong hai nơi còn lại thích hợp với việc hấp thu thú hồn của mình vì sa mạc hiện đã không thích hợp để hắn tiếp tục bắt giết yêu thú nữa. Trước không nói nguy cơ bốn phía, hắn chỉ cần quay lại sa mạc sẽ tương đương chui đầu vô lưới. Sau chính là sa mạc không có thứ gì che chắn, chỉ dùng thị lực cũng có thể nhìn xa vài dặm, trong khi ưu thế thần thức của hắn lại biến mất hoàn toàn, bất cứ lúc nào đều có thể phát sinh nguy hiểm. Đương nhiên, dù hắn đi tới địa phương khác cũng cần vượt qua nguy cơ hiện tại đã.
-o0o-
← Ch. 123 | Ch. 125 → |