← Ch.141 | Ch.143 → |
Đôi nam nữ kia thoạt nhìn dáng vẻ không đến hai mươi tuổi, bên hông đều đeo bảo kiếm của giới thế tục. Nam thanh niên mặc dù thoạt nhìn cũng coi như rắn chắc, nhưng so sánh với đại hán cản trước mặt hắn lại có vẻ gầy yếu hơn không ít.
Nhưng nam thanh niên cũng không có lùi bước, lắc mình đứng chắn trước người nàng kia, trừng hai mắt như sắp phun ra lửa nhìn chằm chằm vào hán tử, hầm hầm nói:
- Mã Lão Tam! Phản đồ ngươi còn có mặt mũi xuất hiện sao! Tránh ra!
Hán tử kia chẳng những không có xấu hổ, ngược lại cười to nói:
- Phản đồ? Trương sư muội! Muội đừng có dại dột! Muội cho là trong nhà gã công tử bột này còn có cái gì, tiêu cục nhà hắn phỏng chừng cũng mở không được mấy ngày. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đương nhiên ta sẽ không chờ chết chung với bọn chúng. Trương sư muội! Ta xem ra muội cũng đừng đi theo gã công tử bột này, về sau, chỉ cần muội đi theo ta, ta cam đoan mỗi ngày muội ăn ngon uống ngọt, mặc gấm hoa khoe vàng bạc!
Trương sư muội nghe vậy sắc mặt đỏ bừng lên, phẫn nộ nói:
- Ngươi... ngươi thật vô sỉ!
Lửa giận trong mắt nam thanh niên kia càng sôi lên, tay phải đã đặt lên chuôi trường kiếm bên hông, quát to:
- Mã Lão Tam! Lúc trước nếu không nhờ cha ta thu nhận giúp đỡ, ngươi đã sớm vì trọng thương mà chết rồi! Ngươi là đồ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, còn có mặt mũi mà sống trên đời sao?
Mã Lão Tam nghe vậy, rốt cục biến sắc, nói:
- Thằng nhóc con! Ngươi dám ở trước mặt ta trổ tài miệng lưỡi, trước kia ngươi cũng chỉ cậy vào chút thế lực trong nhà, ta mới nhường nhịn ngươi ba phần. Hiện giờ, nhà của ngươi đã không còn rực sáng, không ngờ ngươi vẫn còm dám kiêu ngạo, hôm nay lão tử phải giáo huấn ngươi một phen!
Mã Lão Tam nhìn qua gần ba mươi tuổi, cao hơn nam thanh niên kia một nắm tay, thân thể rõ ràng cường tráng hơn nhiều. Hắn nói xong, đồng thời liền vung hữu quyền đánh tới thanh niên kia.
Gã thanh niên tuy rằng thân thể không cường tráng bằng Mã Lão Tam, nhưng phản ứng và tính linh hoạt lại cao hơn một bậc. Thế nhưng Trương sư muội lại đứng ngay phía sau hắn, lại khiến hắn không thể né tránh, mà nếu đón đỡ một kích của đối phương, hắn lại chịu thiệt, vì thế, lập tức rút ra trường kiếm quét ngang trước người.
Mã Lão Tam không nghĩ tới thanh niên phản ứng nhanh như vậy, vốn phương thức tác chiến của hắn là dựa vào dốc hết sức gấp mười lần tung quyền đánh ra, nếu muốn thu chiêu cũng không kịp, chỉ vội giơ tay cánh tay lên trên một chút, cánh tay vẫn là bị trường kiếm vạch một vết thương dài cả tấc.
Đồng bọn Mã Lão Tam thấy thế òa lên cười to, sắc mặt Mã Lão Tam căng lên đến đỏ bừng, cả giận nói:
- Thằng nhóc nhỏ! Dám ám toán ta! Hôm nay lão tử sẽ giết ngươi!
Nói xong, Mã Lão Tam từ bên hông rút ra một thanh đơn đao dài hơn một thước, vung tay hung hăng bổ tới thanh niên kia. Lúc này, thanh niên đã bảo Trương sư muội lui về phía sau mấy thước. Còn khách hàng ăn cơm cũng đều ào ào rời chỗ ngồi, tuy nhiên cũng không có ai rời đi, cũng không có người nào tiến lên can ngăn, mà chỉ đứng ở xa xa nhìn xem náo nhiệt.
Đao pháp của Mã Lão Tam cũng là chiêu số dốc hết toàn lực, đao pháp lúc bổ lúc chém lúc khai lúc hợp, tuy rằng biến hóa có vẻ đơn giản, nhưng lực đạo đại đao của hắn trầm trọng, mà không gian tửu lâu lại rất nhỏ hẹp, không gian tới lui né tránh rất nhỏ, khiến cho uy lực lộ đao pháp này của hắn tăng cao.
Thanh niên kia bởi vì sử dụng chỉ là trường kiếm, căn bản không thể cứng rắn đón đỡ đơn đao của đối phương, chỉ có thể bằng vào thân pháp linh hoạt xoay chung quanh đối phương, tìm đúng cơ hội đâm ra trường kiếm, thế nhưng đều đâm trúng chỗ sơ hở trong chiêu thức của Mã Lão Tam, làm cho Mã Lão Tam chống đỡ đến luống cuống tay chân. Qua thời gian đánh nhau chết sống chừng một chén trà nhỏ, Mã Lão Tam chẳng những không chiếm được chút tiện nghi nào, mà còn bị trường kiếm của thanh niên rạch trên người mấy vết thương.
Nhìn thấy Mã Lão Tam chẳng những không thể thủ thắng, mà còn dần dần rơi vào hạ phong, ba đồng bạn của hắn cũng không ngồi xem cuộc chiến nữa, đều tự cầm lấy vũ khí đi tới phía thanh niên kia, định muối mặt lấy nhiều thắng ít, vây công gã thanh niên.
Gã thanh niên mặc dù nhìn qua đang chiếm thượng phong, nhưng hắn bị đơn đao bức bách phải không ngừng dùng công phu khéo léo né tránh, chẳng những vô cùng hung hiểm, mà nội lực tiêu hao cũng rất lớn, thân hình hắn đã không còn linh động như lúc ban đầu.
Nội lực của võ giả thế tục tu luyện được gọi là chân khí hậu thiên, cũng là hấp thu thiên địa linh khí chuyển hóa thành nội lực của bản thân. Chỉ có điều bởi vì phương thức hấp thu chuyển hóa trong công pháp bất đồng, chân khí còn kém xa không tinh thuần bằng người tu tiên, tự nhiên CŨNG không đạt được cảnh giới siêu phàm của người tu tiên.
Có một vị võ giả bằng vào đại trí tuệ, sáng tạo một loại phương pháp kích hoạt nguyên hỏa bản thân để rèn luyện, nhưng lại giúp võ giả rèn luyện ra chân khí hậu thiên pha tạp đạt tới trạng thái đỉnh phong lại cùng cấp với chân khí tiên thiên tinh thuần của người tu tiên, do đó khai sáng một loại Võ tu đặc biệt dùng võ nhập đạo, nhưng CŨNG chiếm riêng một cõi ở giới tu tiên.
Tuy nhiên, những võ giả trên tửu lâu lúc này cũng chỉ là võ giả bình thường, nội lực cũng chỉ tương đương với cảnh giới sơ cấp, trung cấp, ở thời điểm liều mạng chiến đấu sinh tử này, đều là dùng toàn lực, tiêu hao tự nhiên cũng rất lớn. Giờ phút này, gã thanh niên vốn đã kiệt sức chống đỡ hết nổi, lại tăng thêm ba đối thủ, hắn làm sao còn có thể chống cự lại.
Trương sư muội thấy ba người kia xông tới, cũng rút ra đoản kiếm đeo trên người, cùng đứng chung một chỗ với gã thanh niên, định hợp sức cùng hắn cùng nhau ngăn địch. Nhưng võ công của Trương sư muội vốn cũng rất có hạn, cộng thêm nữ nhân trời sinh yếu đuối, cho dù hai người liên thủ cũng hoàn toàn không thể chống lại được.
Long Tiêu Diêu nghe mấy người đối thoại, trong lòng liền nổi cơn phẫn nộ, mức độ đê tiện của Mã Lão Tam này, cùng với tên tiểu nhân Phùng Hướng Huy kia cấu kết người ngoài tàn sát gia tộc Thượng Quan có vài phần tương tự, hắn sao có thể bỏ qua cho ác tặc loại này? Hắn chậm chạp không có ra tay, chủ yếu là đang nghĩ cách phá giải võ công của thế tục, hắn ra tay cũng phải tận lực bắt chước võ công của thế tục.
Hiện giờ, nhìn thấy hai người không thể ứng phó, Long Tiêu Diêu lập tức từ bên bàn mình đứng lên, thân hình hắn nhoáng lên một cái liền đến trước mặt hai người. Hai bên đối phương tại đây nhìn thấy hắn nhanh chóng như thế liền xuất hiện giữa trường đấu, cũng không khỏi giật mình kinh sợ. Tuy nhiên, vị trí hắn đang đứng đã biểu lộ thái độ, rõ ràng là định trợ giúp đôi nam nữ kia. Bốn người Kim Đao Võ quán lập tức thu hồi vẻ mặt khinh thường trước đó, mỗi người đều nắm chắc binh khí đổi hướng xông tới phía hắn.
Tuy nhiên, bốn người đó không biết chi tiết nội tình của Long Tiêu Diêu, nên cũng không dám tùy tiện động thủ, một tên hán tử rõ ràng là đầu lĩnh nói:
- Xin hỏi các hạ là ai? Vì sao lại nhúng tay vào ân oán tư nhân của chúng ta?
Long Tiêu Diêu nói:
- Ta chỉ là đi ngang qua Triều Dương Thành, vừa rồi nhìn thấy các ngươi khi dễ người, mới gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ!
Hán tử kia nói:
- Tốt! Xem ở mặt mũi bằng hữu, chúng ta bỏ qua cho hai người hắn, hôm nay tạm thời không tính, chúng ta cáo từ! Hừ! Bạch tiểu tử! Tính ngươi hôm nay mạng lớn, ngày khác đừng để ta gặp lại ngươi!
Long Tiêu Diêu nhìn thấy bốn người sắp rời đi, liền nói:
- Ba người kia có thể rời đi, Mã Lão Tam lưu lại! Tên tiểu nhân đê tiện này phải bị trừng phạt!
Mã Lão Tam nghe vậy biến sắc mặt, mà vẻ mặt gã hán tử đầu lĩnh kia cũng không ngừng biến đổi: tuy rằng hắn nhìn ra thực lực của Long Tiêu Diêu không kém, nhưng là một thành viên của Kim Đao Võ quán, hắn cũng không dám công khai bỏ lại đồng môn mà không quản tới. Như vậy, sau khi hắn trở về nhất định CŨNG bị trừng phạt, hơn nữa còn đánh mất thể diện của võ quán, chỉ sợ hắn càng không thể ăn nói.
Ở trước mắt bao người trong tửu lâu, rốt cục gã đầu lĩnh vẫn là phất tay lên, nói:
- cùng tiến lên!
Tiếp đó cùng ba người kia cùng một lúc công kích về phía hướng Long Tiêu Diêu.
-o0o-
← Ch. 141 | Ch. 143 → |