← Ch.254 | Ch.256 → |
Phương thức mà Thạch Ban Thử đang dùng chính là dùng thần thông chạy trốn của nó. Là một con yêu thú thuộc tính thạch, Thạch Ban Thử có thể dung nhập vào trong vật chất thuộc tính thạch, đồng thời cũng có thể dùng thần thông Đồng Hóa để biến mình thành một tảng đá. Đây cũng chính là lý do mà khi nãy nó có thể tránh được thần thức dò xét của Long Tiêu Diêu để đánh lén hắn.
Long Tiêu Diêu phát hiện ra Thạch Ban Thử biến mất, mà trên mặt đất lại không có dấu hiệu gì khác lạ, đến cả thông đạo chui vào trong lòng đất cũng không thấy. Hắn liền dùng thần thức tra xét phạm vi mười dặm nhưng lại không thể thu được kết quả gì.
Đương nhiên nếu nó trốn sâu hơn mười thước dưới lòng đất thì do có lòng đất ngăn cản, nên thần thức cũng không thể phát hiện được. Nhưng điều khiến Long Tiêu Diêu thấy kinh ngạc chính là chỉ trong nháy mắt Thạch Ban Thử trốn vào lòng đất thì hắn đã mất tung tích của nó, căn bản không phải là nó trốn ra khỏi phạm vi dò xét của hắn mà giống như nháy mắt biến mất trong hư không vậy.
Đương nhiên Long Tiêu Diêu sẽ không dễ dàng để cho Thạch Ban Thử chạy trốn được, trong phiến không gian này cũng không có nhiều chủng loại yêu thú, hơn nữa hiện tại thạch linh căn của hắn chỉ có cấp hai, cần nhanh chóng hấp thu thú hồn yêu thú thuộc tính thạch để tăng lên. Hắn lập tức điều khiển Tinh Túc Kiếm đâm xuống mặt đất, giây lát đã đào ra được một hố to sâu ba thước, lộ ra một huyệt động giấu bên dưới.
Long Tiêu Diêu vẫn không phát hiện được tung tích của Thạch Ban Thử, nhưng hắn có thể xác định rằng Thạch Ban Thử hẳn là trốn trong huyệt động này. Hai mắt hắn lóe lên ánh sáng vàng, đây chính là thần thông Chân Thực Nhãn mà hắn kế thừa được từ Kim Nhãn Tuyết Điêu. Quả nhiên, dưới dưới Chân Thực Nhãn thì hắn thấy được Thạch Ban Thử biến thành một khối nham thạch tại vách tường huyệt động, hắn liền huy động Tinh Túc Kiếm Trận tấn công về phía tảng nham thạch do Thạch Ban Thử biến thành này.
Khi Thạch Ban Thử thi triển thần thông Đồng Hóa thì nó phải tự Phong bế tất cả dấu hiệu sinh mệnh, đương nhiên cũng thu liễm luôn cả yêu nguyên lực, tự nhiên là không thể dùng yêu nguyên lực tiến hành phòng ngự được, tuy nhiên cường độ thân thể của Thạch Ban Thử lúc này vẫn tương đương với tài liệu cao cấp thuộc tính thạch thông thường.
Tinh Túc Kiếm Trận đâm vào tảng đá do Thạch Ban Thử biến thành, bề mặt bên ngoài tảng đá này liền vỡ nát ra, thần thông Đồng Hóa lúc này cũng mất tác dụng, nó liền biến thành hình dáng Thạch Ban Thử. Một con yêu thú bị thương nặng, lại không còn yêu nguyên lực tất nhiên chỉ có một kết quả, thú hồn trở thành chiến lợi phẩm của hắn.
Mà việc thu nhập thú hồn vào huyệt đạo nào lại khiến Long Tiêu Diêu do dự một chút: thần thông Thạch Bạo và Đồng Hóa của Thạch Ban Thử đều rất thần kỳ, nhưng cuối cùng hắn quyết định không thu nó vào chủ huyệt nữa.
Long Tiêu Diêu có hỗn độn chân khí, có thể vận dụng chân khí của tất cả mọi hệ, mà thần thông Đồng Hóa của Thạch Ban Thử tuy có thần kỳ, nhưng cũng chỉ giới hạn trong thuộc tính thạch, có vẻ hơi yếu đối với hắn; còn thần thông Thạch Bạo thì có uy lực khá lớn nhưng lại tiêu hao chân khí quá nghiêm trọng, nếu không thể nhanh chóng có hiệu quả, hoặc là phải đối mặt với nhiều địch nhân thì thi triển loại thần thông này có vẻ mất nhiều hơn được.
Tuy Long Tiêu Diêu không thu nhập thú hồn Thạch Ban Thử vào chủ huyệt nhưng thuộc tính thạch tinh thuần của nó vẫn giúp thạch linh căn của hắn tăng lên tới cấp một, khiến cho hắn ngoài kiếm hồn ra thì toàn bộ chín hệ linh căn đều đạt tới viên mãn.
Long Tiêu Diêu tiếp tục tại ngọn núi này ba ngày tìm kiếm tài liệu, sau đó mới xuất phát đi tới ngọn núi hoang cuối cùng. Kiếm hồn là một loại linh căn biến dị của tu tiên giả, ở tự nhiên thì không có tài liệu tương ứng với nó. Kiếm hồn mà tu tiên giả điều khiển đều là pháp khí thuộc tính kim, còn kiếm hồn chính là do kiếm linh và kiếm khí dung hợp mà thành, nó là một loại tồn tại độc lập đặc biệt.
Khi Long Tiêu Diêu tìm kiếm tài liệu tại ngọn núi hoang này thì hắn cũng không dám lại sơ suất như trước, liên tục dùng Chân Thực Nhãn để quan sát xung quanh. Thực ra thi triển Chân Thực Nhãn chỉ tiêu hao một chút chân khí, chỉ là hai mắt sẽ lóe ra ánh sáng vàng, rất dễ bị người khác phát hiện, do đó hắn mới không muốn tùy tiện sử dụng. Tuy nhiên trong phiến không gian này lại không có một bóng người nào, hắn có thể thi triển mà không cần cố kỵ gì cả.
Long Tiêu Diêu vẫn chưa gặp phải đánh lén, mãi tới buổi chiều hôm sau, khi hắn tới gần đỉnh núi khoảng vài dặm thì mới phát hiện ra một con yêu thú đang chiếm cứ tại đây: đây là một con yêu thú cấp tám Kim Tí Đường Lang. Con bọ ngựa này dài hơn hai thước, trên người có màu vàng khô, hai chi trước có màu vàng sáng bóng.
Long Tiêu Diêu cũng có chút hiểu biết về yêu thú loại bọ ngựa, loại yêu thú này có tốc độ di chuyển vô cùng nhanh chóng, hơn nữa đôi chân trước giống như đao kiếm khiến nó có lực công kích tuyệt đối nổi bật trong các yêu thú cùng cấp. Hắn đầu tiên chuẩn bị đầy đủ trận bàn, sau đó mới vô cùng cẩn thận tới gần con bọ ngựa trên đỉnh núi.
Thị lực của yêu thú bọ ngựa tuyệt đối không kém so với yêu thú loại ưng, khi cách vài dặm thì nó đã phát hiện ra Long Tiêu Diêu đang tới gần. Đã mấy ngàn năm nó không được ăn thịt tươi rồi, hiện giờ lại phát hiện ra Long Tiêu Diêu xâm nhập vào phạm vi thế lực của nó, khiến nó hưng phấn lao nhanh về phía Long Tiêu Diêu.
Long Tiêu Diêu phát hiện ra bọ ngựa đang bay về phía mình, lập tức hạ xuống mặt đất, trên mặt đất không có ngọn cỏ nào, không cần lo lắng về địa hình địa thế làm gì. Ngay khi hạ xuống đất, hắn liền phát động Cự Thạch Trận, đứng yên chờ bọ ngựa chạy tới.
Với tốc độ của Kim Tí Đường Lang cấp tám thì khoảng cách vài dặm chỉ cần đảo mắt là tới. Sau khi bay đến bên trên Long Tiêu Diêu, nhìn thấy kết giới Cự Thạch Trận do hắn bố trí, nó liền xoay một vòng, lao nhanh xuống đánh về phía kết giới trận pháp.
Long Tiêu Diêu đương nhiên sẽ không để cho Kim Tí Đường Lang trực tiếp công kích vào Cự Thạch Trận, hắn lập tức thúc dục mười tấm Lôi Thuẫn Phù, tạo thành một phòng tuyến lôi thuẫn, ngăn cản con bọ ngựa đang lao xuống.
Hỏa khắc kim, mà thuộc tính lôi biến dị lại càng uy hiếp trí mạng tới yêu thú thuộc tính kim. Kim Tí Đường Lang đang lao xuống nhìn thấy phòng tuyến lôi thuẫn, liền lập tức dừng lại, bay xung quanh cách phòng tuyến lôi thuẫn mấy thước. Nó vung chi trước lên, lập tức có một huyễn ảnh chi trước màu vàng giống như đao kiếm lao về phía phòng tuyến.
Đạo huyễn ảnh chi trước màu vàng này chính là thần thông của nó: Huyễn Ảnh Trảm, dùng yêu nguyên lực kích phát sát khí và linh tính trời sinh trong chi trước, ngưng tụ ra một huyễn ảnh chi trước để công kích Long Tiêu Diêu.
Nó cũng có hiệu quả giống như kiếm hồn của tu tiên giả, chỉ là kiếm tu thì cần phải thông qua chân khí và kiếm hồn linh căn để kích phát kiếm hồn, dùng phi kiếm bản mạng để dung hợp, tẩm bổ, đào tạo ra Kiếm Nguyên, là một loại linh hồn của phi kiếm, có lực công kích vượt xa kiếm khí.
Huyễn ảnh màu vàng chém lên phòng tuyến lôi thuẫn, khi nó chỉ cách phòng tuyến có một thước thì phòng tuyến này phát ra một lôi cầu nghênh đón huyễn ảnh này. Huyễn Ảnh Trảm đánh tới lôi cầu, giống như dùng dao bổ dưa hấu vậy, nháy mắt đã chém lôi cầu ra thành hai nửa.
Nhưng cùng lúc với lôi cầu vỡ nát, có một cỗ điện lưu cường đại bao phủ lấy bên ngoài của huyễn ảnh màu vàng, khiến cho ánh sáng của nó ảm đạm rất nhiều, thể tích cũng co nhỏ lại.
Huyễn ảnh màu vàng không dừng lại chút nào, bổ vào phòng tuyến lôi thuẫn, khiến cho phòng tuyến này lung lay, ánh điện lập tức yếu bớt đi vài phần. Tuy nhiên, lôi điện đông đảo trên phòng tuyến lập tức bao phủ lấy huyễn ảnh màu vàng này, khiến cho nó dần co rút lại, cuối cùng tan thành vô số hạt màu vàng trên không trung.
Nhưng Kim Tí Đường Lang không đơn giản chỉ phát ra một đạo huyễn ảnh màu vàng, chỉ thấy nó huy động chi trước, từng đạo huyễn ảnh liên tục đánh về phía phòng tuyến.
-o0o-
← Ch. 254 | Ch. 256 → |