← Ch.370 | Ch.372 → |
Để tiết kiệm chân khí, Long Tiêu Diêu liền chuyển hướng phi độn ngang sang bên cạnh, nhưng dù hắn đã dùng toàn lực chạy trốn thì Hổ Sa ở phía sau vẫn đang rút ngắn dần khoảng cách với hắn. Hắn không thể thích ứng môi trường dưới biển bằng con Hổ Sa kia được, để tiết kiệm chân khí, hắn thậm chí còn không thể không phi lên trên một chút, cho tới khi thân thể có thể chịu được áp lực của nước biển.
Không thể không nói, môi trường nước là thích hợp nhất để thi triển thần thông Ngư Hành Bách Biến, khi Long Tiêu Diêu điều chỉnh tốt độ sâu thì hắn dần phát huy ra ưu thế của Ngư Hành Bách Biến, lực cản của biển rộng dường như hoàn toàn biến mất.
Long Tiêu Diêu đã từng ở trong Hoàng Hà chuyên môn đi ngược dòng để luyện tập Ngư Hành Bách Biến, lúc đó quả thật khả năng khống chế thần thông của hắn đã tăng lên một mảng lớn. Nhưng hiện giờ hắn đang ở sâu trong biển rộng, áp lực và lực cản của nước biển vô cùng lớn, toàn lực thi triển thần thông Ngư Hành Bách Biến, ở trong nguy cơ hắn lại càng có lý giải sâu hơn và kỹ xảo tinh tế hơn đối với việc vận dụng thần thông Ngư Hành Bách Biến này.
Long Tiêu Diêu nháy mắt tiến vào một cảnh giới thần kỳ, dường như chính hắn đã biến thành một con cá dưới biển sâu, hoàn toàn ung dung tự tại bơi lội trong nước, tự do di chuyển dưới đáy biển. Đây là một thể ngộ đối với cảnh giới thần thông, hoặc là một loại ngộ đạo khó có được, khiến cho càng vận dụng thần thông Ngư Hành Bách Biến như ý muốn.
Tuy lúc này Long Tiêu Diêu là ở trong trạng thái ngộ đạo đối với thần thông Ngư Hành Bách Biến, nhưng đây cũng là một sự lĩnh ngộ pháp tắc đối với việc di chuyển tự nhiên trong nước của loài cá. Mấu chốt nhất cho việc tu tiên giả thăng cấp thành đại tu sĩ chính là lĩnh ngộ cảnh giới, mà loại lĩnh ngộ này ngoài việc lý giải sâu sắc đối với sự việc nào đó, thì còn cần có kỳ ngộ nữa, do đó phần lớn lĩnh ngộ của đại tu sĩ đều nằm trong phạm trù thuộc tính Ngũ hành mà mình tu luyện.
Thời gian ở trong trạng thái ngộ đạo của Long Tiêu Diêu chỉ ngắn một khắc, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, hắn lại đã hoàn thành một lần di chuyển trong nước giống như thuấn di, chỉ chớp mắt đã đi được vài dặm trong nước. Không những vậy, sau khi rời khỏi trạng thái ngộ đạo, sự vận dụng của hắn đối với Ngư Hành Bách Biến không ngờ tăng mạnh, tốc độ di chuyển trong nước cũng tự nhiên tăng lên rất nhiều.
Đại trưởng lão Thiên Phú Phái và Hổ Sa đang đuổi theo bị kỳ cảnh ngộ đạo của Long Tiêu Diêu làm cho cực kỳ kinh hãi, Hổ Sa thì đang không hiểu tại sao mà nhân loại phía trước nó lại có thể khiến nó có cảm giác giống một loài cá, mà Đại trưởng lão kiến thức rộng rãi lại đã đoán ra, bởi vậy hắn còn khiếp sợ hơn, đó hẳn là cảnh giới mà tất cả các tu tiên giả Nguyên Anh Kỳ đỉnh phong đều đang đau khổ truy cầu.
Mà điều làm cho Đại trưởng lão càng thêm tức giận chính là tốc độ của Long Tiêu Diêu lại tăng lên gần hai thành, vốn hắn đã cảm thấy cố hết sức khi đuổi theo Long Tiêu Diêu, hiện giờ tốc độ Long Tiêu Diêu tăng lên nhiều, khiến cho khoảng cách giữa hai người lại dần dãn ra. Khí tức của tu tiên giả không thể tồn tại trong nước thời gian dài, nếu bị Long Tiêu Diêu bỏ lại quá xa thì hắn cũng sẽ mất đi manh mối truy tung Long Tiêu Diêu.
Đồng dạng buồn bực đương nhiên còn có con Hổ Sa này, vốn nó đã rút ngắn khoảng cách với Long Tiêu Diêu từ mười mấy dặm tới chỉ còn hơn trăm thước, thậm chí nó cảm thấy thức ăn ngon đã tới miệng rồi. Nhưng tất cả lại thay đổi, từ khi Long Tiêu Diêu quỷ dị tăng tốc, nó lại không thể kéo gần khoảng cách hai bên được nữa.
Khoảng hơn thời gian một chén trà nhỏ, Đại trưởng lão Thiên Phú Phái đành thở dài bỏ cuộc. Hắn vẫn không sao hiểu được tại sao mà một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ lại có tốc độ nhanh như vậy, nhưng sự thật cho thấy hiện giờ hắn tuyệt đối không đuổi kịp Long Tiêu Diêu. Tuy có buồn bực bất đắc dĩ, nhưng hắn không thể không lựa chọn bỏ cuộc.
Nhưng nguy cơ của Long Tiêu Diêu vẫn chưa kết thúc, Hổ Sa là một loại yêu thú vừa khát máu vừa ngoan cố, nó không định buông tha cho con mồi này. Mà lúc này Long Tiêu Diêu cũng không thể lao lên mặt biển để chạy trốn được, tên Đại trưởng lão này chắc chắn đang truy tìm trên mặt biển. Thần thức của đại tu sĩ trung kỳ có thể bao trùm phạm vi ít nhất hai trăm dặm trở lên, trong phạm vi này mà hắn trồi lên mặt biển thì sẽ ngay lập tức trở thành mục tiêu truy đuổi của Đại trưởng lão.
Vốn Long Tiêu Diêu cũng không cảm giác được nguy cơ, hiện tại tốc độ của hắn đã ngang bằng với Hổ Sa, nó căn bản không thể đuổi theo hắn được. Chỉ cần hắn chạy ra ba trăm dặm thì có thể lao lên mặt biển để phi hành, thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng mà trên đời, mười chuyện thì có tám, chín chuyện không như ý muốn, ngay khi Long Tiêu Diêu đi được hơn mười dặm thì hắn lại bị tập trung bởi ba con yêu thú ở đáy biển sâu. Trong đó có một con Tiễn Ngư cấp tám, còn lại là hai con Hải Long cấp tám. Tốc độ của ba con yêu thú này cũng không chậm, nhất là con Tiễn Ngư, tốc độ của nó thuộc loại đứng đầu trong số các yêu thú dưới đáy biển.
Yêu thú dưới đáy biển bình thường đều có tính lãnh thổ rất mạnh, chúng bảo hộ lãnh thổ của mình, không cho phép yêu thú khác xâm nhập, cũng không tùy tiện tiến vào lãnh thổ của yêu thú khác. Yêu thú dưới biển tại Thiên Tinh Hải Vực tuy đông đảo, nhưng chỉ có yêu thú cấp tám trở lên mới có thể chiếm cứ một vùng biển, mà yêu thú cấp chín thì sẽ là Thú Vương của một mảnh hải vực lớn hơn nữa, còn yêu thú cấp mười thì toàn bộ Ngoại Hải cũng chỉ có mười mấy con.
Yêu thú Hóa Hình cấp chính trở lên tại Ngoại Hải từ mấy ngàn năm trước đã tạo thành hiệp nghị với Tu Tiên giới, theo đó thì yêu thú Hóa Hình và đại tu sĩ nhân loại không được tùy tiện ra tay với thành viên của tộc còn lại. Đây đương nhiên cũng là lý do mà Đại trưởng lão Thiên Phú Phái không động thủ với Hổ Sa đang tranh đoạt con mồi với hắn.
Nếu lúc bình thường thì Long Tiêu Diêu căn bản sẽ không sợ hãi bất cứ yêu thú cấp tám nào, thậm chí năm đó khi săn giết yêu thú ở Ngoại Hải, hắn còn cố ý tìm kiếm yêu thú cấp tám để ra tay. Nhưng hiện giờ lại khác, khi giao chiến ở trong lòng biển thì thần thức bị nước biển ngăn cản, khiến cho tu sĩ nhân loại bị lâm vào trạng thái cực đoan bất lợi, hơn nữa hắn đã chạy trong thời gian dài như vậy, khiến cho chân khí bị tiêu hao nghiêm trọng.
Long Tiêu Diêu không muốn nhiều chuyện, hắn chỉ một lòng muốn thoát khỏi nguy hiểm. Dưới đáy biển thì hắn không thể nào miểu sát một con yêu thú cấp tám, mà chỉ cần chậm lại một chút thôi là sẽ có các yêu thú khác đuổi tới, khiến hắn lâm vào tình trạng bị vây công.
Nếu Đại trưởng lão Thiên Phú Phái đã không đuổi theo nữa thì Long Tiêu Diêu cũng vừa di chuyển, vừa hướng lên phía trên để tiết kiệm chân khí. Cuối cùng hắn duy trì vị trí của mình cách mặt biển hơn một dặm. VỊ trí này thì vừa lúc thần thức của đại tu sĩ không dò tới; mặt khác thì chính hắn cũng có thể chỉ cần dựa vào thân thể để chạy trốn với tốc độ cao.
Bởi vì giảm độ sâu, nên áp lực và lực cản của nước cũng giảm xuống, tốc độ di chuyển của Long Tiêu Diêu lại được tăng lên, nên trong thời gian ngắn cũng không cần lo lắng bị mấy con yêu thú kia đuổi theo. Nhưng Ngoại Hải là thiên địa của yêu thú, có tụ tập đại lượng yêu thú dưới biển, đương nhiên trong khu vực nhỏ này thì bình thường chỉ có một hoặc hai con yêu thú cấp tám, còn lại là số lượng lớn yêu thú dưới cấp tám.
Trong lúc Long Tiêu Diêu chạy trốn trong lòng biển thì hắn vẫn không gặp được con yêu thú cấp thấp nào, chủ yếu là vì Đại trưởng lão và con Hổ Sa còn mạnh hơn cả hắn, khiến cho các yêu thú cấp thấp sau khi phát hiện ra thì đều sớm chạy xa. Hiện tại hắn lại không may chạy vào địa bàn của Tiễn Ngư, trước mắt hắn là vài nghìn con Tiễn Ngư đang lao tới.
← Ch. 370 | Ch. 372 → |