← Ch.496 | Ch.498 → |
Long Tiêu Diêu từ trên người tu sĩ Bách Trận Môn thu được mười mấy cái nhẫn trữ vật nhưng linh thạch lại kém hơn Thanh Mộc Tông nhiều, không biết là bởi vì Đan Tông giàu có hơn hay là bởi vì hộ phái đại trận tiêu tốn quá nhiều.
Trong tất cả chiến lợi phẩm thì Long Tiêu Diêu hứng thú nhất chính là cấm chế Pháp trận thượng cổ và bí tịch phù lục, trong đó đương nhiên cũng có bí pháp phù văn dung thể. Tuy nhiên hiện giờ hắn không hạ được quyết tâm. Tuy rằng uy lực của phù văn thượng cổ rất lớn nhưng đào tạo chúng dù sao cũng ảnh hưởng tới tiến cảnh tu vi của bản thân, điều đó khiến hắn cảm thấy mất nhiều hơn được.
Hơn nữa Long Tiêu Diêu cảm thấy dù có đào tạo được phù văn thì hắn cũng không chọn phương pháp phục chế. Phù văn đào tạo như vậy có uy lực không đáng để hắn phải trì hoãn tiến cảnh tu luyện. Huống hồ hắn vẫn cảm thấy cho dù đào tạo được phù văn thì cũng không hy vọng phải dùng phù văn phòng ngự, mà tốt nhất phải là Kim Triện Văn có uy lực mạnh mẽ. Nhưng ngọc phù của cổ tu kia để lại lại chỉ có hai cái một trắng một đen này.
Khiến Long Tiêu Diêu khó hiểu chính là bí tịch mà cổ tu lưu lại dù cũng có ngọc giản về Kim Triện Văn nhưng nếu so với giảng giải tỉ mỉ về phù văn thượng cổ thì nó thật sự rất thô sơ. Hơn nữa bí thuật phù văn dung thể kia cũng chuyên môn nhằm vào phù văn thượng cổ, dường như không thích hợp với Kim Triện Văn. Hai ngọc phù kia cũng chỉ có thể trực tiếp sử dụng làm ngọc phù phù văn, tuy nhiên hơi có vẻ lãng phí quá.
Các loại bí tịch về Pháp trận, cấm chế thượng cổ cũng có vài loại, nhưng dựa theo trí nhớ của Đại trưởng lão thì những Pháp trận và cấm chế cấp cao kia cần năng lượng khổng lồ để duy trì, không thể dùng phương thức đơn giản như trận bàn để thực hiện. Pháp trận chế tạo với uy lực càng lớn thì yêu cầu đối với tài liệu càng cao, nếu không căn bản không thể chịu đựng được năng lượng mênh mông khi vận hành Pháp trận. Mà tài liệu cần để chế tạo Pháp trận thượng cổ cao cấp hiện giờ đã tuyệt tích phần lớn, gần như không thể thực hiện nổi.
Tu sĩ Bách Trận Môn CŨNG thông qua nghiên cứu Pháp trận và cấm chế thượng cổ mới tiến hành cải tiến, đơn giản hóa. Uy lực của Pháp trận lúc này tuy có giảm nhưng tối thiểu cũng còn thực hiện được. Những cái nhẫn trữ vật của tu sĩ Bách Trận Môn kia hầu hết đều chứa những Pháp trận tâm đắc tự cải tiến, còn có một số trận bàn và trận kỳ. Chẳng qua bọn họ căn bản không có cơ hội phát động thì đã bị giết chết.
Pháp khí chân chính có thể khiến Long Tiêu Diêu động tâm là Tiên bảo, mà Phù Văn Hộ Giáp và Bát Quái Kính cũng đều là Tiên bảo vô thuộc tính, chẳng qua cần phải có phù văn và Pháp trận cơ sở mới có thể điều khiển được. Hắn đơn giản trích huyết luyện hóa hai kiện Tiên bảo này, tương lai có thể giao cho Bạch Như Ngọc sử dụng, bù lại việc nàng thiếu Tiên bảo.
Những vật phẩm còn lại đối với người tu tiên khác, thậm chí là đối với môn phái tu tiên cũng coi làm báu vật nhưng lại khó có thể lọt vào mắt xanh của Long Tiêu Diêu. Hắn thu hồi phân loại mấy thứ đó, đợi về sau sẽ đem bán.
Sau đó Long Tiêu Diêu lại tiếp tục ở đó theo dõi Hắc Thổ Tông, đồng thời vừa tu luyện vừa nghiên cứu bí tịch cấm chế và thượng cổ Pháp trận. Đối với người tu tiên thì cho dù một trăm năm cũng không coi là dài lắm, hắn cũng không nóng nảy sốt ruột. Mà kẻ cần sốt ruột phải là Hắc Thổ Tông ngày ngày cần tiêu hao linh thạch.
Nhưng tin tức Long Tiêu Diêu giết tu sĩ cao tầng của Thanh Mộc Tông và Bách Trận Môn, Bách Trận Môn bị bắt phải phong bế lập tức gây chấn kinh giới tu tiên. Đại tu sĩ không thể tuy tiện ra tay, đó là nhận thức chung của giới tu tiên. Nhưng một tu sĩ Phi Thăng Kỳ lại có thể làm một chuyện khiến người ta khó tin như vậy, thực lực thể hiện ra đã là không thể nghi ngờ gì nữa, không ai muốn chủ động bảo vệ quy tắc của giới tu tiên mà đắc tội với cường địch như vậy.
Đương nhiên giới tu tiên CŨNG có những ý nghĩ khác nhau đối với chuyện này. Đại đa số môn phái thì coi là chuyện chẳng liên quan tới mình, cứ kê cao gối mà ngủ. Huyền Không Phái lại bắt đầu lo lắng. Tuy rằng thực lực của bọn họ hơn xa ba nhà kia, vẫn chưa coi Long Tiêu Diêu là mối uy hiếp quá lớn nhưng hôm nay hai phái bị giết, một phái bị phong ấn thì cũng khiến Huyền Không Phái không thể không coi trọng.
Nhưng Huyền Không Phái vẫn không dễ gì ra mặt. Tối thiểu là đại đa số tu sĩ trong môn phái không muốn, trừ phi là có đủ ích lợi thì Huyền Không Phái mới ra mắt được. Chung quy lại thì tới lúc này, chuyện ba phái tại Hắc Thổ Sâm Lâm gặp phải cũng là chuyện không liên quan tới Huyền Không Phái.
Phường thị Vương gia đương nhiên CŨNG biết tin tức này. Trước khi Long Tiêu Diêu xuất phát thì phường thị Vương gia đã biết mục đích của hắn. Từ việc hắn mua tin tức của ba phái tại Hắc Thổ Sâm Lâm, Vương gia liền đoán được sẽ có một trận xung đột. Nhưng bọn họ lại không thể đoán ra tình trạng có thể tới mức này. Cho dù là đại tu sĩ cấp bốn thì một mình cũng không thể lay chuyển được cả đại phái tu tiên.
Nhưng chuyện lại vượt ngoài dự đoán của Vương gia. Hoặc có thể nói là dù có tin tình báo tường tận như mọi chuyện xảy ra lại hoàn toàn nằm ngoài kết quả tính toán của bọn họ. Bọn họ biết là thực lực của ba phái tại Hắc Thổ Sâm Lâm không kém, vẫn nghĩ Long Tiêu Diêu muốn chặn giết tu sĩ ra ngoài, quấy rầy ba phái chứ không ngờ hắn lại cường hãn tới mức trực tiếp khiêu chiến ba phái.
Nguyên nhân của loại kết cục này chỉ có một, đó chính là Vương gia đã đánh giá sai thực lực của Long Tiêu Diêu. Vương gia cho rằng hắn ít nhất cũng có thực lực gần đại tu sĩ bậc cao. Vương gia bị kết luận này khiến cho khiếp sợ. Vài vị cao tầng trong gia tộc lập tức đánh giá lại thực lực của Long Tiêu Diêu một lần nữa, âm thầm quyết định đối đãi với hắn như khách quý bậc nhất.
Mà còn có mấy đại phái tu tiên siêu cấp lại có một ý tưởng khác. Bọn họ coi nguy cơ của ba phái Hắc Thổ là một kỳ ngộ, một lần nữa có thể phân chia lại thế lực và tài nguyên. Là đại phái tu tiên siêu cấp, mỗi bên đều kiềm chế lẫn nhau, mỗi nhà đều không có khả năng tùy ý khuếch trương thế lực của mình, như thế mới đảm bảo trạng thái tương đối cân bằng của giới tu tiên.
Hắc Thổ Sâm Lâm chính là một vùng tài nguyên tương đối khó có được của giới tu tiên. Nhưng mà trước đây ba phái Hắc Thổ tuy rằng chưa phải là đại phái tu tiên nhưng liên hợp lại một chỗ thì cũng không yếu hơn so với đại phái tu tiên siêu cấp bao nhiêu. Cho nên lúc đó cũng không ai dám có chủ ý với Hắc Thổ Sâm Lâm. Hiện giờ cả ba phái đã mất hai, tình huống lúc này hoàn toàn bất đồng rồi.
Đương nhiên những đại phái tu tiên siêu cấp cũng ước thúc lẫn nhau, không thể vô cớ thu những môn phái khác, nhất là không thể ra tay với đại phái tu tiên. Chính nhờ điều này cũng giúp nhiều môn phái tu tiên còn tồn tại được, nếu không chỉ sợ toàn bộ giới tu tiên đã bị những đại phái tu tiên siêu cấp kia chia cắt rồi.
Nhưng nếu như những đại phái tu tiên siêu cấp kia không áp bức mà là giải cứu Hắc Thổ Tông trong cơ nguy khốn, Hắc Thổ Tông gia nhập bọn họ thì lại nằm ngoài hạn chế của giới tu tiên. Có thể thôn tính Hắc Thổ Tông, chẳng những có thể có rất nhiều tu sĩ, tăng cường thực lực của môn phái mà còn có thể nhân cơ hội chiếm luôn khối thịt béo Hắc Thổ Sâm Lâm này, làm sao các đại phái tu tiên siêu cấp kia không động tâm chứ?
Hành động chân chính là Trường Bạch Kiếm Phái. Thái thượng Đại trưởng lão của bọn họ một trăm năm trước đã thăng cấp thành công lên đại tu sĩ bậc cao, mà bản thân là đại phái tu tiên siêu cấp thì vẫn luôn tìm cơ hội để mình chiếm được nhiều tài nguyên tu tiên hơn. Cảnh ngộ của Hắc Thổ Tông chính là cơ hội cho bọn họ.
---o0o---
← Ch. 496 | Ch. 498 → |