← Ch.069 | Ch.071 → |
Hóa ra hán tử vốn không phải là họ Thường mà là hậu nhân của một trong những thế gia luyện khí lớn nhất của Tây Thổ đại lục - Nhà Thượng Quan. Phụ thân của hắn đảm nhiệm chức gia chủ của gia tộc Thượng Quan, chỉ sinh có hai con trai là hán tử và đệ đệ của hắn, cũng thu một đệ tử họ Phùng. Gia tộc Thượng Quan lúc ấy cũng có thể coi là thế gia giàu có trong giới tu tiên.
Mười mấy năm trước đệ tử kia lại cấu kết với ngoại nhân đánh lén đệ tử. Nhưng người tu tiên kia thèm khát tài vật của gia tộc Thượng Quan, mà kẻ đệ tử kia thì lại thèm khát tâm đắc luyện khí của gia tộc này.
Kỳ thật phụ thân của hán tử này khi thu đệ tử cũng không muốn dấu diếm. chẳng qua vướng phải tộc quy nên không truyền thù phương pháp luyện chế ba loại kiếm trận đỉnh cấp. Kẻ kia có chút thành tựu về luyện khí rồi lại phát rồ muốn diệt gia tộc Thượng Quan, mưu đồ đoạt lấy bí tịch kiếm trận. Như vậy thì hắn có thể đứng riêng một cỏi trong giới tu tiên của Tây Thổ đại lục.
Lúc ấy phụ thân của hán tử đã là Nguyên Anh Kỳ bậc trung, hán tử cũng đạt tới Kim Đan bậc thấp, mà đệ tử kia mới đạt tới Kim Đan Kỳ bậc trung. Nhưng trong số tu sĩ đánh lén gia tộc Thượng Quan lại có hai tu sĩ Nguyên Anh bậc trung.
Bởi đệ tử kia phá hủy trận pháp phòng ngự của gia tộc, sau khi chiến đấu kịch liệt, người của gia tộc bị tử vong hầu như không còn. Đệ đệ của hán tử cũng bị đánh chết tại đó. Mà lúc ấy hán tử bị trọng thương, Kim Đan Kỳ vỡ nát.
Cuối cùng phụ thân của hắn để hắn cầm ngọc bội kế thừa của gia tộc, sử dụng một truyền tống trận bí mất của gia tộc bỏ chạy. Mà bản thân phụ thân hắn lại phát động Nguyên Anh tự bạo giết và làm trọng thương rất nhiều người tu tiên đánh lén gia tộc hắn.
Hán tử sau khi chạy thoát thì bản thân Kim Đan đã vỡ nát, kinh mạch, đan điền bị hao tổn, tu vi rơi xuống Trúc Cơ bậc cao. Sau đó hắn lại nghe nói đệ tử chạy thoát khỏi Nguyên Anh tự bạo, mở luyện khí điếm Phùng gia, tiếp tục lùng bắt hắn ở Tây Thổ đại lục.
Vì thế hán tử chạy trốn tới Thần Châu đại lục xa xôi, vốn định tới khi tu vi tăng trưởng lại thì sẽ trở về Tây Thổ đại lục báo thù. Ai ngờ hắn bị thương quá nặng, tu vi không thể khôi phục lại nữa, từ đó nản lòng thoái chí, sống ở trong phường thị Thiên Đô.
Bởi đệ tử của phụ thân hắn vì mưu đoạt bí tịch kiếm trận, vong ân phụ nghĩa dẫn người ngoài giết hại gia tộc hắn cho nên hắn thề không thu đệ tử. Mà vì tu vi thụt lùi, cộng với nội thương giờ vẫn chưa thể khôi phục cho nên hiện giờ đại nạn của hán tử đã tới.
Long Tiêu Diêu nghe thấy chuyện cũ của hán tử thì cũng không cầm được tức giận mà nghiến răng kèn kẹt, nắm chặt bàn tay. Đợi tới khi hán tử nói xong hắn mới tức giận nói:
- Thường đại ca. Tiểu nhân họ Phùng kia vô sỉ như vậy, kiếp này chỉ cần tu vi của ta có thể tăng lên thì nhất định sẽ đi tìm hắn đòi công bằng.
Long Tiêu Diêu vẫn gọi hán tử là Thường đại ca chứ không chú ý đổi lại thành Thượng Quan đại ca. Tuy nhiên biểu lộ chân thành của hắn lại khiến hán tử cảm động vô cùng, nhưng rồi lại lập tức thở dài nói:
- Long huynh đệ, kẻ kia tên là Phùng Hướng Huy, năm đó đã đạt tới Kim Đan bậc trung. Hiện giờ đã mấy năm trôi qua, hắn nhờ vào thuật luyện khí của gia tộc Thượng Quan mà kiếm được tài phú, khẳng định có rất nhiều đan dược trợ giúp tu luyện. Mà linh căn của hắn lại là thiên linh căn khó có được, hiện giờ rất có thể đã đạt tới Kim Đan bậc cao. Ngươi không phải là đối thủ của hắn đâu.
Long Tiêu Diêu nói:
- Lưới trời tuy thưa mà khó lọt. Thường đại ca không cần lo lắng. Loại người bội bạc, tiểu nhân không biết liêm sỉ như hắn thì nhất định không có kết cục tốt. Trước mắt ta dù không có năng lực báo thù cho ngươi nhưng đại ca cứ yên tâm. Chỉ cần hắn không chết thì ta nhất định sẽ tự tay giết tên tiểu nhân đê tiện này.
Hán tử nghe vậy liền mỉm cười nói:
- Long huynh đệ, ta tin rằng ngươi nhất định có năng lực này. Nhưng ngươi phải hứa với ta, nếu chưa có đủ thực lực thì quyết không thể mạo hiểm được.
Long Tiêu Diêu nói:
- Thường đại ca yên tâm đi, ta không ngốc nghếch đi chịu chết dễ vậy đâu. Vậy thì vĩnh viễn không thể báo thù được hắn. Ta tuyệt đối sẽ không để hắn nhỡn nhơ ngoài vòng pháp luật mãi được. (Bộ luật gì đây:17:)
Hán tử gật gật đầu, lấy một ngọc bội cuối cùng và một túi trữ vật giao cho Long Tiêu Diêu rồi nói:
- Long huynh đệ. Ta tin tưởng ngươi. Ngươi khẳng định có thể sáng tạo ra kỳ tích. Đây là bí tích luyện chế và khống chế kiếm trận cùng một số tài liệu luyện khí. Ngươi nhận lấy đi, ngàn vạn lần không được để mất. Đợi tới khi ngươi đạt tới Kim Đan Kỳ rồi thì có thể lấy máu nhận chủ, học tập kiếm trận.
Long Tiêu Diêu vội cự tuyệt:
- Thường đại ca. Đây là bí tịch gia truyền của gia tộc ngươi, ta không thể nhận được.
Hán tử nghe vậy thì thần sắc ảm đạm, một lát sau thở dài nói:
- Long huynh đệ, hiện giờ gia tộc chỉ còn mình ta. Mà ta cũng sắp gặp đại nạn tới nơi rồi, huynh không cầm thì chẳng lẽ muốn nó thất truyền sao? Ta hy vọng tương lai ngươi nếu có thể luyện thành kiếm trận thì sẽ dùng kiếm trận gia truyền của gia tộc Thượng Quan ta giết kẻ tiểu nhân đê tiện kia. Lúc ấy ta dù ở dưới cửu tuyền cùng mừng thầm.
Nghe vậy Long Tiêu Diêu trầm mặc không nói gì, nhận lấy ngọc giản và túi trừ vật, gằn từng tiếng kiên định:
- Đại ca yên tâm. Ta cam đoan là chỉ cần tên tiểu nhân kia không chết thì ta nhất định sẽ khiến hắn chết dưới kiếm trận gia truyền của gia tộc Thượng Quan.
Hán tử lúc này mới tươi cười, vươn tay vỗ vỗ bả vai của Long Tiêu Diêu, sau đó xoay người về ghế nằm xuống, khôi phục dáng vẻ biếng nhác trước kia, phất phất tay nói:
- Long huynh đệ, ngươi đi đi.
Long Tiêu Diêu hành lễ, nói hai chữ bảo trọng rồi không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi. Hắn biết tính cách của hán tử, hơn nữa hắn cũng cho rằng nói nhiều lời vô ích. Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm nhất định phải khiến tên tiểu tử Phùng Hướng Huy kia chết thảm thiết. Đó còn hơn ngàn lời nói. Mà hắn tu luyện thần thông Vạn Thú Tiên Kinh, tin rằng việc này không phải khó.
Rời khỏi Thường Thị Luyện Khí Điếm, Long Tiêu Diêu không dừng lại ở phường thị Thiên Đô nữa mà trực tiếp ngự khí bay về phía Đan Phù phường thị. Hắn hiện giờ cảm thấy mình gánh vác gánh nặng rất lớn, nóng lòng mua đan dược tăng tu vi của mình.
Đương nhiên Long Tiêu Diêu cùng hy vọng có thể học thuật luyện đan nhưng điều này cũng chỉ chờ cơ duyên trong tương lai, hiện giờ căn bản là không có khả năng, vẫn phải trực tiếp đi mua đan dược của Đan Đỉnh Môn là thực tế nhất.
Long Tiêu Diêu dừng lại trước Đan Phù phường thị, tiến vào trong liền định đi tới cửa hành của Đan Đỉnh Môn luôn. Nhưng hắn vừa mới bước vào liền có một người tu tiên thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, tu vi Luyện Khí Kỳ cấp bảy cấp tám ra đón hắn. Ngay khi hắn đang kinh ngạc thì người kia liền thi lễ nói:
- Chào tiền bối, không biết tiền bối có nhu cầu gì, tại hạ quen thuộc phường thị này mười phần, có thể dẫn đường giúp tiền bối.
Long Tiêu Diêu lúc này mới hiểu người này là người dựa vào việc dẫn đường cho người tu tiên khác hoặc mời chào khách hàng cho một vài cửa hàng mà kiếm chút linh thạch. Thật ra lái buôn thế này vẫn tồn tại, chỉ là bình thường bọn họ cũng không tới gần người tu tiên Luyện Khí Kỳ. Dù sao thì linh thạch trong tay người tu tiên Luyện Khí Kỳ cũng ít tới đáng thương. Cho nên trước kia Long Tiêu Diêu cũng chưa từng gặp qua.
Long Tiêu Diêu đã rất quen thuộc đối với Đan Phù phường thị, mục đích tới nơi này rất rõ ràng, tất nhiên là không cần dẫn đường. Hắn đi thẳng tới Đan Đỉnh Đan Điếm, đi thẳng lên lầu hai. Tới lúc này thì lầu hai đối với hắn vẫn thần bí mười phần.
-o0o-
← Ch. 069 | Ch. 071 → |