← Ch.080 | Ch.082 → |
Long Tiêu Diêu nghe vậy vô cùng kinh ngạc, Ngọc Nữ Cung mười năm một lần tuyển nhận đệ tử ngay vào ngày mai, một cơ hội hiếm có như thế sao có thể cứ như vậy bỏ qua được? Hắn vội hỏi:
- Như Ngọc! Sao muội lại đột nhiên thay đổi ý định như vậy?
Bạch Như Ngọc bỗng dưng đỏ mặt lên, nhưng vẫn kiên quyết nói:
- Tiêu Diêu ca! Muội không muốn xa cách huynh! Muội tu luyện cùng với huynh không phải tốt hơn sao, chẳng lẽ huynh không nguyện ý ở cùng một chỗ với muội?
Trên mặt Long Tiêu Diêu cũng đỏ bừng. thiếu chút nữa bật thốt ra câu "nguyện ý". Nhưng cuối cùng lý trí chiến thắng tình cảm, hắn biết Bạch Như Ngọc đi theo mình chẳng những không thể giải quyết vấn đề công pháp tu luyện, hơn nữa tài nguyên tu tiên cũng rất thiếu thốn. Tuy rằng hắn nhờ ở trong thí luyện Linh Dược Viên thu hoạch khá phong phú. nhưng trong thời gian vừa qua cũng tiêu hao hơn phân nữa đan dược và linh thạch của hắn.
Long Tiêu Diêu lại không biết làm cường đạo giết người đoạt bảo, con đường tu luyện của hắn về sau sẽ còn vô cùng gian khổ. Hơn nữa. hắn cần không ngừng mạo hiểm giết chết yêu thú. hấp thu thú hồn, hắn còn không thể bảo đảm an toàn của mình, sao có thể để liên lụy cho Bạch Như Ngọc chứ!
Đợi tâm tình bình phục một chút. Long Tiêu Diêu nói:
Như Ngọc! Muội hẳn biết là tu tiên cần phải có rất nhiều tài nguyên và sự an toàn, hơn nữa, công pháp tu tiên là điều kiện tiên quyết cần thiết trên hết thảy. Công pháp của ta muội không thể tu luyện, mà thực lực của ta hiện tại tự bảo vệ mình đã rất khó, càng không có năng lực bảo vệ an toàn cho muội. Bất kể như thế nào, muội cũng phải trước gia nhập Ngọc Nữ Cung, giải quyết vấn đề công pháp tu luyện, đợi đến khi thực lực tăng mạnh, mới có thể một mình phiêu bạt!
Bạch Như Ngọc nghe vậy cúi đầu không nói gì, thật lâu sau, lại ngẩng đầu, đôi mắt to trong veo như nước chứa đầy thâm tình nhìn Long Tiêu Diêu nói:
Tiêu Diêu ca! Muội nghe lời huynh, nhưng huynh phải thường xuyên lên Ngọc Nữ Cung thăm muội. Đợi đến khi thực lực của chúng ta tăng cao, sẽ cùng nhau phiêu bạt. vĩnh viễn không hề tách rời được không?
Bạch Như Ngọc nói đến câu sau. trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra một lớp đỏ ửng. nhưng nàng vẫn dũng cảm nhìn Long Tiêu Diêu, chờ đợi Long Tiêu Diêu trả lời. '
Long Tiêu Diêu vốn đã sinh lòng thầm thương trộm nhớ Bạch Như Ngọc, hiện giờ đối mặt với mỹ nữ ngưỡng mộ trong lòng này chủ động bày tỏ như thế, sao hắn còn có thể không động tâm cho được. Hắn xúc động nhìn Bạch Như Ngọc, dịu dàng nói:
Như Ngọc! Muội yên tâm. ta nhất định sẽ đến thăm muội! Muội đến Ngọc Nữ Cung rồi nhất định phải cố gắng tu luyện. Nếu có cơ hội hãy phục chế toàn bộ công pháp của mình tu luyện, phòng ngừa nếu phát sinh biến hóa gì ngoài ý muốn, rời khỏi Ngọc Nữ Cung cũng còn có thể tự mình tu luyện.
Bạch Như Ngọc nghe câu trả lời của Long Tiêu Diêu, lúc này mới ngượng ngùng gật gật đầu nói:
Tiêu Diêu ca! Huynh yên tâm đi, muội nhất định sẽ cố gắng tu luyện, tăng lên thực lực của mình. Huynh nhớ đừng quên tới Ngọc Nữ Cung thăm muội!
Long Tiêu Diêu nói:
Như Ngọc! Muội yên tâm, ta nhất định sẽ đến thăm muội thường xuyên! Muội cũng cần phải chuyên tâm tu luyện, không nên phân tâm, thực lực là cơ sở hết thảy, nếu không có thực lực, không nói an toàn không được bảo đảm, chính là tài nguyên tu tiên cũng sẽ trở thành vấn đề lớn. Muội chuyên tâm tu luyện, cố lấy cho được công pháp tu luyện, các vấn đề khác ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.
Bạch Như Ngọc nghe vậy có hơi lo lắng nói:
Tiêu Diêu ca! Huynh không nên nóng vội, muội muốn lấy được toàn bộ công pháp cũng cần phải có thời gian, huynh ngàn vạn lần không nên vì linh thạch mà mạo hiểm xem nhẹ tính mạng mình. hãy đáp ứng với muội, huynh nhất định phải chiếu cố tốt bản thân mình, không để phát sinh chuyện ngoài ý muốn!
Long Tiêu Diêu nhìn thấy Bạch Như Ngọc vì lo lắng mà gương mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt, vội mỉm cười an ủi:
Như Ngọc! Muội yên tâm, ta không phải là người kích động lỗ mãng. Hơn nữa, thực lực của ta muội cũng biết, ta không có việc gì đâu, muội không cần lo lắng!
Lúc này Bạch Như Ngọc mới đỏ mặt cúi đầu, hai người nhất thời đều rơi vào ngượng ngùng lúng túng, ai cũng không biết nên nói gì nữa, sau một lúc lâu, Long Tiêu Diêu mới lên tiếng:
Như Ngọc! Chúng ta đi thôi!
Bạch Như Ngọc cũng không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu. Giờ phút chia tay sắp tới, hai người khó tránh khỏi đều cảm giác có chút mất mát. Long Tiêu Diêu đột nhiên nhớ tới điều gì, lấy ra 200 khối linh thạch cấp thấp cùng một lọ Đề Khí Đan hắn cố ý mua ngày trước, giao cho Bạch Như Ngọc nói:
Như Ngọc! Muội mang theo những thứ này, lúc cần thì cũng tiện lợi một chút. Tuy nhiên, cố gắng không nên một mình rời môn phái, nhất là không nên một mình đi phường thị.
Bạch Như Ngọc cũng không từ chối, yên lặng tiếp nhận, yên lặng gật gật đầu. Long Tiêu Diêu cũng không nói thêm nữa, gọi ra phi kiếm, để Bạch Như Ngọc đứng phía sau mình, ngự kiếm bay đi về hướng Ngọc Nữ Phong trên Hoa Sơn.
Long Tiêu Diêu sau khi thăng cấp Trúc Cơ bậc trung, thực lực tăng nhiều, tốc độ phi hành đương nhiên cũng tăng cao không ít, không cần tới công năng gia tốc của đôi giày mèo rừng, hơn hai canh giờ sau, từ xa xa bọn họ đã có thể nhìn thấy hình dáng của Hoa Sơn.
Bởi vì Ngọc Nữ Cung tuyển nhận đệ tử, tự nhiên dẫn tới không ít người tu tiên đến báo danh, trong đó không ít người được trưởng bối dẫn đi, chủ yếu bởi vì Ngọc Nữ Cung chỉ tuyển nhận nữ đệ tử. Tương đối mà nói, nữ nhân có thể đi theo con đường tu tiên, phần lớn là bởi vì kế thừa gia tộc, nếu không đâu có mấy người chịu để cho con gái nhà mình rời nhà đi tu luyện.
Long Tiêu Diêu mang theo Bạch Như Ngọc lúc này cách điểm tụ tập Hoa Sơn chỉ có hai, ba mươi dặm, nhưng đúng lúc này, đột nhiên phía trước có hai người tu tiên ngự khí bay tới chặn đường đi của hắn.
Long Tiêu Diêu liếc mắt một cái đánh giá đại khái đối phương, một người tu vi là Trúc Cơ bậc trung, người kia là Trúc Cơ bậc cao. Là người tu tiên xa lạ mà chặn đường người ta tuyệt đối là không có hảo ý. Hắn lo lắng giao chiến trên không trung sẽ ảnh hưởng tới Bạch Như Ngọc, nên lập tức ngự kiếm hạ xuống mặt đất, hai người cản đường hắn kia cũng lập tức hạ xuống đổi diện hắn khoảng hơn mười thước.
Không đợi Long Tiêu Diêu đặt câu hỏi, người tu tiên Trúc Cơ bậc cao kia đã dẫn đầu lên tiếng hỏi:
Chúng ta là Vạn gia Lĩnh Nam, đạo hữu là ai, Bạch Thiên Thành kia ở nơi nào?
Long Tiêu Diêu nghe vậy lập tức hiểu được nguyên nhân, khẳng định là Vạn gia Lĩnh Nam phát hiện hai người Vạn Phú bị giết nên phái người truy tra manh mối của Bạch Thiên Thành. Có người biết Bạch Thiên Thành dự tính cho con gái lên Ngọc Nữ Cung bái sư, cho nên chuẩn bị ở phụ cận Hoa Sơn đón giết bọn hắn. Mà Vạn gia cũng có người biết diện mạo của Bạch Như Ngọc, tự nhiên nhận ra cô gái đi cùng Long Tiêu Diêu này.
Nếu đối phương là vì bảo tàng cổ tu của Bạch Thiên Thành mà đến, thì khẳng định không có thiện ý, Long Tiêu Diêu lập tức thúc động Thất Tinh Kiếm công tới hướng tu sĩ Trúc Cơ bậc cao. Đồng thời, lấy ra trận bàn Thanh Mộc Phòng Ngự Trận, gắn vào linh thạch, rót chân khí vào trận bàn, kích hoạt trận bàn.
Mê trận cùng Tiểu Ngũ Hành Trận tuy rằng tính thực chiến đều vượt qua Thanh Mộc Phòng Ngự Trận, nhưng bởi vì lúc này hai người còn cách Long Tiêu Diêu khá xa, vượt qua phạm vi bao trùm của Pháp trận, Long Tiêu Diêu cũng chỉ có bảo vệ hai người mình trước rồi tính sau.
Hai người kia cũng vì chỗ này cách Hoa Sơn chỉ không tới ba chục dặm, lo sợ trêu chọc môn phái trên Hoa Sơn dẫn tới phiền toái không cần thiết, nên đối mặt với một tu sĩ Trúc Cơ bậc trung, hai người nghĩ rằng chiêu hàng là chuyện dễ dàng.
Nhưng ra ngoài ý liệu của hai người, Long Tiêu Diêu chẳng những không có ý đầu hàng, thậm chí không thèm thương lượng điều kiện gì với bọn họ, mà lại ngay lập tức điều khiển một bộ phi kiếm phát động công kích tới hướng tu sĩ Trúc Cơ bậc cao. Tu sĩ Trúc Cơ bậc cao kia cả kinh vội gọi ra một cái Tinh Cương Tráo linh khí cực phẩm, đồng thời, gọi ra bảy thanh phi đao linh khí cực phẩm thuộc tính kim, phát động phản kích lại Long Tiêu Diêu.
-o0o-
← Ch. 080 | Ch. 082 → |